“Tạm thời ở nhà tôi đi, tôi biết cậu sẽ đến trường nên không qua cửa hàng tìm. Chờ cậu học xong lịch học hôm nay thì dành chút thời gian đến gặp ông ấy đi. À, qua cửa hàng của cậu hay đến nhà tôi?” Chu Mạt hỏi.
“Đến nhà cậu đi, cũng tiện hơn!” Đường Nham nói.
“Vậy được, quyết định rồi nhé, đợi hết tiết tôi sẽ đến tìm cậu.” Chu Mạt vui vẻ nói.
“Ừ.”
“Đại sư lợi hại thế, lại kiếm được mối rồi!” Trương Lương nghe được đoạn đối thoại của hai người nên trêu ghẹo.
“Thôi đi, đừng cười tôi. Chu Mạt nói là chuyện ở quê cậu ấy, đoán chừng cũng không phải gia đình giàu có gì, chắc không kiếm được bao nhiêu tiền. Chẳng qua cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, tôi tiết lộ thiên cơ vốn đã tổn hại âm đức, làm chút chuyện tốt cũng có thể bù vào một phần!” Đường Nham nói.
“Ừ, vậy tôi cùng đi với cậu, dù sao cũng đang rảnh.” Trương Lương nói.
“Được, ít ra còn tiết kiệm được tiền đón xe!” Đường Nham vui vẻ nói.
“Không phải chứ, người anh em à, cậu kiếm được nhiều tiền như vậy còn tính toán ít tiền lẻ đón xe!” Trương Lương nói thầm.
“Ơ hay, cần kiệm là phẩm chất truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta. Được rồi, không nói nữa, chuẩn bị lên lớp thôi!” Sau khi thấy giảng viên đã vào cửa, Đường Nham vội vàng kết thúc chủ đề.
Sau khi kết thúc khóa học ở trường, Trương Lương lái xe chở Đường Nham và Chu Mạt về lại khu nhà của Chu Mạt.
Lần thứ hai tới chơi, Trương Lương vừa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143587/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.