“Đừng vội, chờ chút đã.” Đường Nham vội gọi cô lại.
“Sao vậy?” Lưu Tiểu Niên nghi hoặc quay đầu lại.
“nhóc con ngốc, cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, trời đã tối rồi, cô lúc này đến nửa đêm không về được đâu, nên không cần, cô về trước nghỉ ngơi đi, đã bận việc ở đây cả nửa ngày rồi, tôi có bác sĩ và y tá chăm sóc, cô không cần lo lắng.” Tay Đường Nham chỉ ra bên ngoài cửa sổ trời đen như mực.
“Sao tôi có thể đi được, để anh một mình ở chỗ này tôi rất lo lắng.” Lưu Tiểu Niên rất kiên trì.
“Ngoan, nghe lời, tôi cũng không cần nhiều người chăm sóc, có bác sĩ và y tá là đủ rồi, em về trước đi, nếu lo lắng thì ngày mai lại đến.” Đường Nham lại khuyên bảo.
Khuyên hết lời, lúc này Lưu Tiểu Niên mới không tình nguyện đồng ý rời đi, lúc phải đi còn bước từng bước cẩn thận, vô cùng không muốn.
“Chậc, tình cảm của em gái này đối với anh khá sâu đậm, lớn lên xinh đẹp như vậy, mà ánh mắt lại kém như vậy.” Tô Thiên khoanh tay trước ngực, lời nói lạnh nhạt.
“Sao lại nói thế, chủ nhân của cô ngọc thụ lâm phong, được người khác thích là điều rất bình thường, mau lại đây, ngồi gần tôi một chút.” Đường Nham vẫy vẫy tay với Tô Thiên.
Lần này Tô Thiên không nhiều lời, rất lưu loát ngồi xuống, sau đó trước ngực cô xuất hiện một bàn tay.
“Anh làm gì vậy?” Tô Thiên hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đẩy tay anh ra.
Vốn dĩ không đụng đến miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143545/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.