Đường Nham bị đau, buông lỏng tay ra theo phản xạ có điều kiện.
“Xoảng.”
Ly rượu rơi xuống sàn nhà, vỡ thành mảnh vụn. Rượu màu đỏ tràn ra như một vũng máu tươi lớn, nhìn thấy mà giật mình.
“Trời ơi, thực sự là xin lỗi. Tôi muốn uống rượu nhanh chút, ai ngờ không cẩn thận đụng phải lưng ghế rồi. Lần này thảm rồi, rượu đã bị lãng phí, thật là đáng tiếc. Nhất định rất quý nhỉ.” Đường Nham đứng lên từ trên ghế, vẻ mặt thịt đau mà nhìn cái ly trên đất.
“Móa nó, thằng nhóc này là cố ý.” A Kiến vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng đứng lên.
Vốn anh ta tưởng Đường Nham sẽ uống hết rượu, không ngờ anh vậy mà lại ra sức từ chối, còn làm vỡ ly rượu. Cứ tiếp tục như vậy thì lại phải lãng phí rất nhiều thời gian ở đây rồi. Không được, phải giải quyết xong chuyện này nhanh chút.
“Nếu thằng nhóc này không biết điều như thế, A Hào, Trưng Thiên, hai người các anh ta mình rót cho anh ta đi.” Mặt A Kiến lạnh xuống, trầm giọng nói.
Trương Thiên vừa nghe thấy thế thì bỏ vẻ mặt ngụy trang đi, vừa cười khẩy vừa đánh bọc sườn với A Hào, xông về phía Đường Nham.
Cùng lúc đó, trong phòng họp đội hình sự cục cảnh sát thành phố, lão Ngô đang định sắp xếp cảnh sát đi làm nhiệm vụ. Mấy người trông coi, mấy người canh gác, mấy người ra tay, tất cả đều phân công một rõ hai ràng.
Họ trông chừng nhóm tội phạm này đã được một thời gian. Tối nay là hành động thu lưới quan trọng nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143540/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.