“Có thể. Vậy thì tới đi.” Trương Thiên tùy tiện ngồi xuống, dáng vẻ không sợ hãi.
Nhưng có lẽ vận may của chú Chu tới thật rồi, chơi một lát đã thắng hai ba ván. Trong lòng Trương Thiên có vài phần bối rối. Nhưng nếu anh ta không ra tay nữa thì thảm thật rồi.
Một ván mới lại bắt đầu. Cuối cùng anh ta mò được một quân bài tốt, chỉ cần năm vạn là có thể thắng nhưng sờ soạng vài vòng cũng không sờ được. Trương Thiên thừa dịp mọi người không chú ý, lén vứt một quân bài không cần thiết vào tay áo, đổi một quân năm vạn ra.
Vốn anh ta tưởng thần không biết quỷ không hay, không có ai phát hiện ra nhưng tay anh ta vừa đặt lên bàn đã bị Đường Nham giữ lại.
“Anh làm gì thế hả?” Trương Thiên bị dọa sợ hết hồn, hổn hển quát lên.
“Tôi phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng chứ? Nói, quân bài trong tay này mò được ở đâu ra? Trương Thiên anh cũng quá mất mặt, dám chơi trò cũ rích này.” Đường Nham đè chặt bàn tay anh ta lại, cười mỉa nói.
Cái gì? Chơi trò cũ rích? Mọi người đều bị lời Đường Nham làm cho hoảng sợ, ào ào dời mắt về phía bàn tay bị nắm chặt của Trương Thiên.
“Trò cũ rích gì? Anh đừng có nói lung tung. Tôi thấy anh để ý tôi gần thắng nên mới chặn ngang một chân, quấy rối tôi.” Trương Thiên cố gắng muốn rút tay mình lại nhưng không thể di chuyển một chút nào. Trong lòng anh ta không kiềm được mà sợ hoảng cả lênnhưng vẻ mặt vẫn chết không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-su-dung-no-le-quy/1143507/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.