Edit: Oanh 
Beta: Sherlyn, Maria 
Proofread: Minh Huyền 
– 
Thành tích của tôi tệ như vậy là có nguyên nhân cả. 
Hồi năm 2 đại học, bố mẹ tôi như đã thương lượng xong, hai người họ cùng nhau lên thiên đường. Tôi ở tuổi này mà chen vào cô nhi viện nhận tiền cứu trợ thì hình như không ổn lắm, vì thế tôi đi làm thêm khắp nơi, cực chẳng đã biến kiếm tiền thành lý do trốn học. 
Dưới loại tình huống như vậy, với chỉ số thông minh bình thường này của tôi thì thành tích có thể tốt nổi không? 
Lúc nghỉ đông, tôi ôm may mắn đi ứng tuyển làm trợ lý riêng của Nhậm Dương Việt trong một tháng, không ngờ là chó ngáp phải ruồi. 
Ngày đầu tiên đi làm, anh ấy đã thể hiện bốn chữ “lạnh lùng hà khắc” vô cùng xuất sắc, mặt đen giống như mặt Diêm La. Sau khi thấy anh ấy dạy dỗ người khác, ngay cả tiếng gặm màn thầu lúc ăn trưa của tôi cũng vô thức giảm nhỏ lại. 
“Em đang lén lút làm gì vậy?” 
Giọng nói từ sau lưng đột ngột truyền đến làm tôi sợ đến mức giật cả mình, suýt chút nữa bị màn thầu cải bẹ trong miệng làm sặc chết ngay tại chỗ làm việc. 
Hô hấp của tôi trở lại bình thường, tôi cười gượng hai tiếng: “Nhậm tổng vẫn chưa đi ăn cơm ạ?” Chết tiệt! Tôi tưởng rằng đồng nghiệp đã đi hết rồi, không ngờ vẫn còn sót một con cá lớn. 
Anh ấy hơi gật đầu ừ một tiếng, tầm mắt chuyển đến tay tôi: “Em chỉ ăn cái này?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-cua-phu-nu-thanh-thi/2443151/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.