Edit: Chây
Proofread: Minh Huyền
–
Thật ra tôi đợi ngày này đến rất lâu rồi.
Nhìn xem, cuối cùng tôi cũng có thể chính thức tìm một người đàn ông để yêu đương, kết hôn rồi sinh con.
Nhưng sao tôi lại khổ sở như vậy? Lời Lưu Nhã nói như là vòng kim cô của Tôn Ngộ Không vậy, siết tôi đến độ mỗi một tấc máu thịt đều đang đau.
Từ trước tới giờ tôi không chịu ép mình thừa nhận, tôi, thích anh ấy: Lê Lê thích Nhậm Dương Việt.
Không phải tôi không nhớ rõ ngày kỷ niệm tròn hai năm chúng tôi quen nhau, bởi vì ngày đó trước giờ không phải là ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy.
Lâu hơn trước đó, lúc bố mẹ tôi vừa mất, tôi đang trên đường về trường sau khi tan làm thì mưa rào tầm tã, tôi ngã vào một vũng nước. Tôi không muốn đứng dậy, tựa như cuộc sống của tôi đã sớm rơi vào trong vũng nước rồi vậy.
Lúc này xe của Nhậm Dương Việt dừng lại. Anh ấy bung dù đi xuống, đưa cho tôi một cái dù khác và một cái khăn tay. Anh ấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ bả vai tôi.
Trong tiết trời lạnh giá như vậy, tôi cảm giác lòng bàn tay ấm áp của anh ấy xuyên thấu qua quần áo ướt sũng lan truyền đến tận đáy lòng tôi.
Anh ấy đi rồi, tôi chống dù của anh ấy ngay lập tức đứng dậy. Tôi phát hiện tôi có thể ngay lập tức đứng dậy!
Mặc kệ sau đó tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-huong-dan-cua-phu-nu-thanh-thi/2443143/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.