Năm giờ chiều, Tô Hồi tạm biệt các cảnh sát, khi anh ra ngoài từ hành lang nhà tù núi Bạch Hổ, sắc trời đã không còn sáng rõ nữa.
Tới lúc này, thời gian người nhà đến thăm bình thường đã kết thúc từ lâu, cũng đã hết giờ hoạt động tự do. Dường như phạm nhân đều được tập trung tại một nơi để học tập, cả khu hành chính đều vô cùng yên tĩnh, xung quanh vắng vẻ, như một thế giới chẳng ai đoái hoài thăm hỏi.
Thoạt trông nơi này sạch sẽ, quy phạm, yên tĩnh, gọn gàng.
Nhưng cũng chính nơi này, bên trong những song sắt cách đó không xa, đang giam giữ tội chướng sâu nhất thế gian.
Tô Hồi thẳng lưng, đi qua hành lang không người, cây gậy kim loại của anh chạm xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ. Cây ba-toong này có thể giúp anh phân biệt những con đường anh không nhìn rõ, bây giờ đã hơi ỷ lại nó mất rồi.
Anh không ngừng chân bước qua hành lang thật dài, đi qua cánh cổng sắt cao cao, đi tiếp, trước mắt anh là những mảng xám rộng lớn mơ hồ, anh biết đó hẳn là màu xanh lục của rừng núi, nhưng mắt anh lại không phân biệt được.
Ánh nắng kéo ra một chiếc bóng thật dài sau lưng anh.
Anh xoay người nhìn lại, nhà tù được bao phủ trong màn sương, như thể đây là một chốn hư ảo, không tồn tại.
Tô Hồi ngồi một mình ở bến xe khách hồi lâu, chuyến xe xuống núi mới tới.
Ngoại trừ anh, trên xe chỉ có lác đác vài người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-su/2459556/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.