Chương trước
Chương sau
Tay Lục Tuấn Trì đã đặt lên tay nắm cửa, hắn giục Tô Hồi lần nữa: “Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc phải xử lý lắm.”

Tô Hồi lại như không đành lòng, anh thở dài, xoay người lấy tờ khăn giấy trong túi cho Phó Mai.

Phó Mai run rẩy khóc nức nở, sau đó bà ngẩng đầu nói: “Đợi… đợi đã… tôi đồng ý khai…”

Tô Hồi ngước lên hỏi Lục Tuấn Trì giống như đang cầu xin cho Phó Mai: “Tổ trưởng Lục, bây giờ bà ấy chịu khai rồi… Anh có muốn nghe lời khai của bà ấy xem sao không?”

Lục Tuấn Trì tỏ vẻ sốt ruột nhưng vẫn quay lại, dựa vào tường, “Bây giờ bà còn gì muốn nói? Nếu bà khai báo tình hình thực tế với chúng tôi, có lẽ chúng tôi còn có thể xin giảm nhẹ hình phạt giúp bà. Nhưng nếu bà tiếp tục nói nhăng nói cuội thì không ai cứu được bà đâu.”

Ngoài mặt hắn tỏ ra nghiêm khắc nhưng lại âm thầm ấn bút ghi âm, bắt đầu ghi lại.

Cuối cùng Phó Mai cũng sụp đổ, bà run rẩy nói: “Tối, tối hôm đó, đầu đuôi câu chuyện là thế này…”

***

Những gì xảy ra vào tối hôm ấy, Phó Mai không sao quên được.

Mặc dù trước đây Lịch Tòng Ba cũng thường xuyên đánh mắng Tạ Bộ Lan nhưng lần này lại khác. Lúc hai vợ chồng họ ở trên tầng có thể nghe thấy tiếng Lịch Tòng Bà chửi bới và tiếng đánh đập dữ dội. Ban đầu, họ còn có thể nghe được tiếng Tạ Bội Lan la hét và kêu cứu nhưng dần dần những âm thanh đó càng ngày càng nhỏ.

Lúc đó Phó Mai vô cùng sợ hãi, bà run rẩy hỏi chồng mình- Lịch Vĩ: “Hình như hôm nay hơi lâu quá thì phải.”

Lịch Vĩ đang xem điện thoại, ông ta tháo tai nghe, bực dọc ngẩng đầu lên hỏi bà: “Bà sợ cái gì?”

Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến tim Phó Mai đập nhanh khôn tả: “Tôi sợ có chuyện rồi…”

Lịch Vĩ nói: “Có chuyện gì được hả? Bà cứ yên tâm, nó tự biết điểm dừng.”

Phó Mai thấp thỏm ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Nhưng con trai bà, có giới hạn thật sao?

Từ nhỏ Lịch Tòng Ba đã có khuynh hướng bạo lực nhẹ, dù cơ thể gầy gò nhưng thỉnh thoảng hắn ta sẽ đánh nhau với các bạn học khác. Sau khi hắn ta kết hôn với Tạ Bội Lan, bắt đầu từ tháng thứ ba, hắn ta đã bắt đầu bạo lực gia đình với cô. Ban đầu chỉ là tát một cái, khi đó Tạ Bội Lan chảy máu mũi, bị đánh bầm ở mắt, cô khóc lóc đòi về nhà mẹ nhưng Lịch Tòng Ba lại quỳ xuống cầu xin cô, còn viết giấy cam đoan.

Lần bạo hành thứ hai là tháng thứ 6 sau khi kết hôn, lần thứ ba là tháng thứ 8…

Khoảng cách giữa những lần xảy ra bạo lực càng ngày càng rút ngắn lại, mức độ cũng ngày càng tăng cao. Đến khi Tạ Bội Lan mang thai, Lịch Tòng Ba mới bớt bạo lực lại một chút nhưng sau đó có một lần hắn ta đánh đập khiến Tạ Bội Lan đang mang thai tháng thứ 5 phải nhập viện…

Lần đó Phó Mai chạy ra can, cũng bị đánh vỡ trán.

Hiện giờ, con của họ đã được một tuổi rưỡi…

Phó Mai cảm thấy, có lẽ cả đời Lịch Tòng Ba cũng không sửa được.

Đôi khi chờ Lịch Tòng Ba đánh Tạ Bội Lan xong, bà còn khuyên nhủ con dâu giúp hắn ta. Bà nói với cô rằng Lịch Tòng Ba vẫn rất yêu cô, nói với cô một điều nhịn chín điều lành.

Khi đó, thấy Phó Mai trầm tư suy nghĩ, Lịch Vĩ bỗng ngẩng đầu nói: “Bà rảnh rỗi sinh nông nổi chưa đủ nhiều à? Trước đây bà ra cản nó, không phải còn bị con mình đánh luôn à? Chả mấy nữa hai vợ chồng son chúng nó lại làm hòa, bà là cái gì mà đòi chen vào?”

Phó Mai bồn chồn xoa tay, “Con bé kia cũng thật là, con cái còn nhỏ lại còn chạy ra ngoài chơi, nói với tôi là đi liên hoan với đồng nghiệp cũ, ai dè là đi họp mặt bạn cũ, còn nói với bạn học nam là không được hạnh phúc. Tin nhắn qua lại trên điện thoại, trùng hợp bị Tòng Ba nhìn thấy, ông nói xem, con tôi có thể không tức giận sao?”



Lịch Vĩ gật đầu, “Cô gái kia… Sau khi kết hôn là không đi làm nữa, chỉ ngồi chờ Tòng Ba nuôi, Tòng Ba đi làm áp lực lớn, cũng không dễ dàng gì.”

Tiếng đánh đập bên dưới bỗng ngưng bặt, cả tiếng rên rỉ đau đớn cũng yếu ớt đến mức không thể nghe thấy.

Lúc này, họ chợt nghe tiếng con mình gọi Tạ Bội Lan và tiếng hắn ta hoảng hốt gọi họ.

Hai vợ chồng già lao xuống, nhìn thấy con dâu máu me đầy người nằm dưới đất, hai mắt hơi mở, không còn cử động nữa.

Phó Mai nhìn quanh căn phòng đầy máu, hoảng sợ thốt lên, sau đó bà vội vàng bịt miệng, suýt nữa đã nôn ra, e là lần này không ổn rồi.

Lịch Vĩ nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?! Có cần gọi 120 không?”

“Không kịp nữa rồi…” Sắc mặt Lịch Tòng Ba tái mét, hắn ta lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất. Sau đó bắt đầu khóc lóc thê thảm: “Cô ấy… Cô ấy chết rồi! Con vừa sờ thử rồi, không còn thở nữa! Con… con giết người rồi! Bố! Mẹ! Con không cố ý đâu! Con không cố ý đánh chết cô ấy đâu!”

“Sao lại thế này, sao lại ra nông nỗi này…” Phó Mai run giọng nói. Hơn cả việc con dâu đã chết, bà càng sợ con mình giết người sẽ phải ngồi tù, bà bỗng cảm thấy như bầu trời sụp xuống.

Đến lúc này, hai người đàn ông trong nhà đều cuống quýt.

Lịch Vĩ sốt ruột đến đỏ mắt, chỉ vào mặt bà, mắng: “Tại sao bà không cản con lại! Sao bà không coi con dâu ra gì thế? Đều tại bà hết, nếu không phải bà tác oai tác quái đâm chọc cả hai bên, làm sao lại thành ra thế này được?”

Con trai bà đang kêu khóc, “Con không muốn ngồi tù đâu, con không cố ý…”

Những lời này như những mũi dao nhỏ ghim vào ngực bà nhưng lúc này đây, bà vẫn đang nghĩ suy phải cứu vãn tất cả bằng cách nào, phải làm sao để cứu vớt gia đình này.

“Nói nhỏ thôi, hai người nói nhỏ thôi…” Phó Mai cầu xin họ.

Tiếng khóc của đứa bé vọng xuống từ tầng trên, càng khiến mọi người bực dọc.

Lịch Vĩ tiếp tục mắng bà: “Giờ con dâu bà chết rồi đấy! Con trai bà sắp ngồi tù rồi đấy! Đã vừa lòng bà chưa?”

“Được rồi, được rồi, tại tôi hết.” Ngược lại, Phó Mai lấy lại bình tĩnh, thế giới trước mắt bà chao đảo, dường như âm thanh phát ra không phải từ miệng mình, “Để tôi nhận tội vậy, khai là tôi giết…”

Lịch Vĩ chỉ vào thi thể Tạ Bội Lan, “Cảnh sát có phải ngu cả lũ đâu, vết thương thế này bà đánh ra kiểu gì được?”

Vậy phải làm sao đây, làm sao bây giờ? Phó Mai ngồi sụp xuống, ôm lấy đầu gối.

Trừ phi có một hung thủ khác xuất hiện, mới có thể giúp họ thoát khỏi bế tắc này.

Con trai bà vẫn đang khóc, “Mẹ, mẹ không muốn con chết mà đúng không, mẹ giúp con đi…”

“Là tôi sai, tại tôi hết…” Phó Mai thì thào, bỗng nhiên, bà nghĩ ra ý tưởng nào đó, bèn mở miệng: “Hai người còn nhớ chuyện lần trước tôi kể với hai người sau khi từ nhà Văn Văn về không?”

Lịch Vĩ và Lịch Tòng Ba đều im lặng, nhớ lại chuyện mà Phó Mai nói…

Phó Mai nói: “Trước đây có một toán cướp chuyên đột nhập nhà dân cướp bóc… Gần đây tôi nghe nói chung cư Hoa Đình có chuyện rồi, hai vợ chồng đều chết, nói không chừng cũng do đám người này làm. Chỉ cần cảnh sát chịu tin là những chuyện này đều do toán cướp đó làm là chúng ta có thể thoát tội…”

Lịch Tòng Ba bỗng thấy hy vọng le lói, “Nhưng mẹ à, cảnh sát sẽ tin chứ?”



Phó Mai nói: “Lau vân tay của con đi, bỏ hung khí xuống, con phải nói máu trên quần áo con là bị dính khi lao ra cứu Bội Lan, chúng ta phải thống nhất lời khai trước, bảo đảm nói giống nhau, như vậy chắc chắn họ sẽ tin thôi… Mẹ vẫn nhớ ngoại hình của ba người kia, cũng chỉ có mình mẹ biết thôi…”

Mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, thu dọn hiện trường đơn giản, sau đó bắt đầu thống nhất lời khai.

“Bội Lan bị toán cướp giết, chúng phá cửa, lao vào tấn công cô ấy… Sau đó chúng ta chạy xuống…” Lịch Tòng Ba bịa chuyện, sau đó hắn ta chợt nghĩ ra chuyện gì, bèn ôm đầu, “Nhưng lần này chỉ có một nạn nhân, lỗ hổng này quá lớn, cảnh sát sẽ không tin lời khai của chúng ta đâu…”

“Đúng vậy, trừ phi có một người khác bị thương nữa…” Lịch Vĩ cũng nhìn sang Phó Mai, “Ý tưởng này là của bà. Nếu bây giờ không thể khiến cảnh sát tin tưởng, vậy không phải công cốc hết sao?”

Lịch Tòng Ba tiếp tục khóc than: “Mẹ, mẹ cứu con…”

Phó Mai lập tức hiểu ý họ, hai người họ muốn ép bà trở thành “nạn nhân” thứ hai.

“Hai người… hai người…” Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng Phó Mai, “Tại sao lại là tôi… Tại sao không phải Lịch Tòng Ba đánh nhau với đối phương hoặc ông xuống cũng được…”

Cắt thịt trên người ai không đau chứ?

“Con trai không thể xuống được, nếu nó xuống đó xem, cảnh sát sẽ nghi ngờ nó hơn, con dâu la hét dưới phòng khách, bố chồng như tôi đi xuống cũng không phù hợp, chí có mẹ chồng như bà mới không khiến cảnh sát nghi ngờ thôi…” Lịch Vĩ nói: “Chúng ta đã không còn đường lui rồi, Phó Mai, thân là mẹ, bà hy sinh một tí đi…”

“Đúng đấy mẹ, mẹ không cần đâm sâu quá đâu, làm cho có thôi, mẹ giúp con đi, mẹ làm vậy là cứu mạng con đấy…”

Phó Mai cảm thấy mình như một con vật bị đưa lên đài cúng tế nhưng nhìn con trai khóc lóc thảm thương, bà do dự, rồi dao động, bà không thể bỏ mặc con mình được…

Phó Mai đành bất chấp, bà lấy một con dao từ trong bếp ra, đeo găng tay, sau đó chĩa mũi dao về phía mình. Nhưng, “quyết tâm” này nói dễ hơn làm.

Lịch Vĩ nhìn sang con trai: “Nhanh! Giúp mẹ con đi!”

Lúc này, Phó Mai cảm thấy chữ “mẹ” kia đúng là sự mỉa mai rất lớn.

“Không cần… Tôi tự làm được.” Dứt lời, bà cắm con dao lên vách tường, sau đó dứt khoát lại gần.

Mũi dao cắm vào cơ thể, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, sau đó, Phó Mai gục xuống cầu thang, từ góc nhìn của mình, bà có thể nhìn thấy đôi mắt đang mở trừng trừng của Tạ Bội Lan.

Trong khoảnh khắc ấy, Phó Mai chợt nhận ra, cô gái kia, cũng là con gái của người ta.

Con bà đã nhẫn tâm giết cô, liệu nó có được bao nhiêu tình cảm với người làm mẹ này?

Đau đớn vượt xa tưởng tượng của Phó Mai, cơ thể bà run rẩy không ngừng, nước mắt ứa ra chảy dọc gương mặt.

“Mau gọi cấp cứu đi.”

“Báo cảnh sát đi, xin hai người…”

“Đau quá…”

“Mẹ, mẹ phải nhớ khai như chúng ta đã thống nhất đấy, mẹ đừng có nói thật, nếu người ta biết được, con tiêu đời mất…” Lịch Tòng Ba khóc lóc nói.

Phó Mai đau khổ nhìn hai người đàn ông trước mặt, đó là chồng và con trai bà, là hai người thân thiết nhất trên đời với bà nhưng bỗng dưng lại xa lạ đến thế.

Khung cảnh trước mắt dần tối đi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.