Trong cục cảnh sát thành phố Hoa Đô, Hạ Minh Tích đã nhập toàn bộ khẩu cung hối hôm trước vào hồ sơ điện tử.
Mấy hôm nay thức đêm điều tra, quầng mắt cô đã đen trông thấy, những người khác cũng ngáp ngắn ngáp dài.
Dấu vân tay và dấu chân của Liễu Mộng Oánh và La Vĩ đều được nhập vào kho dữ liệu, để chắc chắn, họ còn nhờ người trực ban bên giám định vật chứng lấy mẫu máu, hiện giờ đã nhập kết quả xét nghiệm vào kho rồi.
Lục Tuấn Trì chăm chú đọc thông tin liên quan đến trang web Người Ngủ Say do Liễu Mộng Oánh cung cấp, trong đó bao gồm danh sách những người từng liên hệ gần đây. Hắn nhờ mấy tổ viên điều tra danh tính của những người này, sau đó nhập vào hồ sơ rồi liên lạc kiểm tra lại.
Chiều hôm qua Lục Tuấn Trì đã nói chuyện với cục trưởng Đàm, nhận được phê duyệt chính thức xin các chi cục kết hợp điều tra.
Hạ Minh Tích đã viết sẵn đơn thông báo kết hợp điều tra, sau đó gửi nội bộ cho toàn bộ hệ thống cơ quan cảnh sát trong thành phố.
Gửi xong, Hạ Minh Tích lo lắng hỏi: “Tổ trưởng, điều tra kết hợp lần này… liệu mấy chi cục có hưởng ứng không?”
Khúc Minh nói: “Tôi nghĩ… cô nên lo liệu có ai thừa cơ ném mấy vụ án từ trên trời rơi xuống cho chúng ta không đi…”
“Trong phạm vi toàn thành phố, toàn bộ vụ án xảy ra sau ngày một tháng sáu chưa rõ hung thủ, hung thủ có ý đồ che giấu sự thật bằng cái chết ngoài ý muốn, đều có thể gửi yêu cầu kết hợp điều tra với tổ trọng án thành phố.” Kiều Trạch đọc một lượt các điều kiện kết hợp trong email, “Em thấy câu này viết hơi vòng vo khó hiểu… rất nhiều chi cục sẽ không hiểu đúng tiêu chuẩn chúng ta cần.”
Lúc này, Lục Tuấn Trì vẫn rất bình tĩnh: “Chúng ta đợi rồi xem.”
Hoa Đô nhiều cảnh sát như vậy, tổng cục hay chi cục đều có nhân tài ẩn dật, cũng có rất nhiều cảnh sát lâu năm giàu kinh nghiệm, nói không chừng họ sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Không lâu sau, cái chết của mẹ Liễu Mộng Oánh cũng được điều đến tổ trọng án.
Thoạt trông, đây là một vụ án ngoài ý muốn vô cùng bình thường. Chi cục cũng xử lý như một vụ ngoài ý muốn bình thường, thậm chí vụ án này còn lách được qua khâu kiểm tra của tổ kiểm duyệt.
Mẹ Liễu Mộng Oánh tên Trang Tuyết Y, là tay kéo violin chính của dàn nhạc Hoa Ái. Kỹ thuật diễn tấu violin của bà đã vô cùng nhuần nhuyễn, người từng nghe bà kéo đàn đều khen không dứt miệng. Trong giới nhạc giao hưởng, có rất nhiều người vô cùng thích bà.
Trang Tuyết Y tử vong vào năm bốn mươi lăm tuổi, vóc dáng và dung nhan không thua kém gì mấy cô gái trẻ.
Sau một buổi diễn cùng dàn nhạc vào năm ngoái, bà sảy chân ngã cầu thang trong lối thoát hiểm, không qua khỏi.
Nếu phải nói vụ án này có điểm nào có vẻ khác thường, thì đó là khi ngã bà đang cầm một đóa hoa rất lớn trong tay, một bó hoa cẩm chướng trắng.
Khi đó Trang Tuyết Y mặc đồ bình thường, có thể thấy bà vừa tẩy trang thay đồ xong.
Theo lời khai của đồng nghiệp, hôm đó Trang Tuyết Y trang điểm rất phức tạp, tốn rất nhiều thời gian để tẩy trang, vậy nên bà về muộn hơn những người khác rất nhiều.
Khi tử vong, Trang Tuyết Y đi giày cao gót, cầu thang trong nhà hát dài hơn nhà ở bình thường, bà ngã cầu thang, góc cầu thang sắc nhọn đập vào trán và ót, mất mạng ngay tại chỗ.
Máu chảy ra nhuộm đỏ quần áo và những bông cẩm chướng rơi dưới đất.
Cầu thang thoát hiểm không gắn camera, cũng không có nhân chứng, Trang Tuyết Y lại thường xuyên bị hạ đường huyết, không lâu sau vụ án này đã được xác định là chết ngoài ý muốn, sau đó Liễu Mộng Oánh đã lo liệu hậu sự cho mẹ mình.
Tô Hồi tập trung nhìn ảnh chụp hiện trường trong máy tính, cuối cùng anh híp mắt, nhìn những bông cẩm chướng trắng dưới thi thể Trang Tuyết Y.
Kiều Trạch ngẩng đầu, nói: “Có người nói Trang Tuyết Y diễn xong đã ra hậu trường luôn, sau khi thay quần áo thì không ai thấy bà ấy nữa.”
Lục Tuấn Trì phán đoán: “Có lẽ bà ấy đã gặp ai đó rồi, nếu không sẽ không thể giải thích nguồn gốc của bó hoa này, kết quả khám nghiệm thi thể và điều tra hiện trường thì sao?”
“Kết quả khám nghiệm của pháp y nói Trang Tuyết Y chết do bị thương khi ngã, ngoài ra ngón út có dấu vết mực đen, rất có thể bà ấy từng ký tên cho người khác, không có dấu chân hay thông tin nào liên quan ở hiện trường. Vì Trang Tuyết Y có chứng hạ đường huyết, vậy nên khi đó pháp y đã phán đoán bà ấy chóng mặt do đường huyết thấp mới bị ngã. Giờ xem ra vẫn có chỗ đáng ngờ. Đúng rồi…”
Kiều Trạch kéo tệp hồ sơ trong máy tính, nói: “Tối hôm đó Liễu Mộng Oánh ở nhà bạn, có bằng chứng ngoại phạm.”
Lục Tuấn Trì nhíu mày nói: “Rất có thể đây không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà là cố ý giết người. Có điều thủ đoạn của hung thủ rất tinh vi, hắn đóng giả người hâm mộ Trang Tuyết Y, tặng một bó hoa lớn cho bà ấy, còn nhờ bà ấy ký tên, sau đó nhân lúc xung quanh vắng người, khi hai người xuống cầu thang, hắn ta đã đẩy Trang Tuyết Y đang đi giày cao gót xuống.”
Lúc đó Trang Tuyết Y đang ôm bó hoa trong tay, không kịp phản ứng lại.
Hung thủ có thể dẫn bà ta ra khỏi đoàn, hẳn là người quen thuộc với hậu trường, cũng có thể có người từng đưa hắn ta đến đó.
Trước đây cảnh sát cũng từng thẩm vấn, hỏi thăm về chuyện này nhưng họ không phát hiện Trang Tuyết Y có mâu thuẫn không thể hóa giải với ai trong dàn nhạc.
Nếu không phải tai nạn mà là mưu sát, vậy mục đích của người giết bà ta là gì?
Thoạt trông, Liễu Mộng Oánh là người được lợi sau sự kiện này, vậy cái chết của người mẹ này có liên quan đến đứa con là cô ta hay không? Người giết Trang Tuyết Y là ai?
Lục Tuấn Trì nhìn mấy tấm hình thi thể Trang Tuyết Y, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy bó hoa bị đè dưới thi thể Trang Tuyết Y, bó hoa đó được bao bằng giấy gói màu hồng… Có thể thấy vài hình vẽ và con số lờ mờ trên giấy gói, có thể là số điện thoại của cửa hàng hoa…
“Kiều Trạch, em nhìn thử xem có lấy được thông tin trên giấy gói hoa không. Nhìn thử xem bó hoa này do cửa hàng nào bán ra, sau đó đến tiệm hoa hỏi thử xem có tìm được người mua hoa không…” Hắn nhìn thêm một lát, nói tiếp: “Cái gì đây?”
Dưới đất có một thứ nho nhỏ.
Kiều Trạch kiểm tra hồ sơ, đáp: “Một chiếc bút, nghi là của người chết. Có điều sau khi xét nghiệm, ngoài dấu vân tay của người chết, giám định vật chất còn phát hiện hai dấu vân tay không hoàn chỉnh nữa.”
Lục Tuấn Trì nhíu mày, nói: “Vật chứng quan trọng như vậy, tại sao không điều tra?”
“Một cây bút thì bình thường quá, có khi cầm nhầm của nhau không chừng. Hơn nữa hai dấu vân tay trên đó không hoàn chỉnh, chỉ có thể phá đoán không phải vấn tay của người chết, thậm chí không đủ để đối chiếu tìm hung thủ.” Kiều Trạch dè dặt nói: “Có thể khi đó cảnh sát ở mấy chi cục kia đều nghĩ đây là tai nạn ngoài ý muốn…”
Lục Tuấn Trì đọc tiếp, đoạn nói: “Tóm lại vụ án này vẫn còn đáng nghi, chúng ta tiếp tục điều tra theo hướng này.”
Đúng lúc này, có người gõ cửa văn phòng tổ trọng án.
Lục Tuấn Trì ngẩng đầu, thấy người đang đứng bên ngoài là đội trưởng đội hình sự số năm, Hình Vân Hải.
Lục Tuấn Trì bèn đứng dậy qua đón, khi đi qua Tô Hồi còn vỗ anh một phát, sau đó ra hiệu với Kiều Trạch, ý bảo họ đi cùng.
Một tiếng trước, các tổ viên còn lo không có ai ủng hộ kết hợp điều tra, không ngờ vừa mới gửi thông báo đã có người đến.
Hình Vân Hải chào họ.
Kiều Trạch ngoan ngoãn tự giác mở laptop, chuẩn bị viết báo cáo cuộc họp.
Lục Tuấn Trì hỏi: “Đội trưởng Hình, bên anh có manh mối gì sao?”
Hình Vân Hải giơ tập hồ sơ trong tay mình, nói: “Tôi thấy thông báo kết hợp điều tra của tổ trọng án, bỗng nhớ đến vụ án tôi xử lý này. Đây là một vụ án giết người đã được ngụy trang nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ, vậy nên tôi mới kéo dài thời gian, vẫn chưa kết án.”
Trước đó, Hình Vân Hải vẫn luôn cảm thấy vụ án giết người bằng khí than này có gì đó rất lạ, đến hôm nay đọc được email kia, hắn ta nghĩ có thể vụ án này có liên quan, bèn tự mình mang qua đây.
Lục Tuấn Trì dẫn Hình Vân Hải sang phòng họp nhỏ bên cạnh.
Hình Vân Hải mở hồ sơ, nói: “Thời gian xảy ra vụ án là mấy ngày trước, một người phụ nữ về nhà sau chuyến công tác, phát hiện chồng mình đốt than trong nhà, chết trên giường trong phòng ngủ.”
Tô Hồi cũng cúi đầu nhìn ảnh chụp hiện trường trên bàn, anh nhìn mấy giây rồi mới nói: “Bị người khác giết.”
Trong vụ án của Trang Tuyết Y trước đây, anh không phát hiện thêm manh mối nào nhưng rõ ràng, vụ án trước mắt có lỗ hổng lớn hơn.
Hình Vân Hải không ngờ Tô Hồi lại phán đoán nhanh như vậy, hắn ta cũng chỉ ngờ ngợ vụ án này có vấn đề sau khi điều tra hiện trường lấy lời khai, hắn ta không nhịn được, hỏi: “Sao anh lại nhận ra?”
Tô Hồi cúi đầu, bình tĩnh nói: “Đầu tiên, hiện trường quá sạch sẽ. Thật ra đốt một chậu than không phải chuyện dễ dàng, sáp đốt, túi đựng than, những thứ này đều không có ở hiện trường. Rất có thể than đã được đốt sẵn ở dưới hoặc ở đâu đó rồi mang đến hiện trường.”
Hình Vân Hải gật đầu, hiện trường quá sạch sẽ, họ cũng không tìm thấy công cụ nhóm lửa nào khác, chuyện này quả thật không bình thường.
Tô Hồi vươn ngón tay thon dài lật mấy tấm hình chụp khác ra, “Sau đó đến ruồi nhặng, đặt một chậu than nhỏ như vậy trong phòng ngủ, chắc chắn phòng ngủ phải đóng kín hoàn toàn mới gây chết người được. Ở hiện trường lại có nhiều ruồi bọ như thế, chứng tỏ đã có người đến hiện trường sau khi vụ án xảy ra, xác nhận nạn nhân đã chết. Sợ trúng độc cacbon oxit, người đó đã mở cửa sổ nhưng quên đóng lại, hung thủ rất căng thẳng, hẳn không phải người lão luyện.”
Hình Vân Hải gật đầu, “Thầy Tô phân tích rất có lý, tôi cũng xác nhận được chuyện có người từng vào phòng nhờ đám ruồi bọ đó.”
Lục Tuấn Trì chỉ vào báo cáo khám nghiệm tử thi trong hồ sơ, bổ sung: “Pháp y kiểm tra thấy có một ít thành phần thuốc an thần trong máu thi thể, rất có thể nạn nhân đã ngủ say sau khi uống thuốc an thần, sau đó có người đột nhập vào phòng, đặt chậu than…”
Hắn lại nhìn tấm hình, nói: “Chậu than đó rất dễ gây tiếng động, hung thủ phải rất quen thuộc với căn nhà, biết rõ phương hướng các phòng… Là người quen, hoặc từng đến dò trước.”
Hình Vân Hải nói: “Ngoài ra tôi còn phát hiện người chết bị suy nhược thần kinh nhưng vợ hắn ta lại để một túi trà đã vơi rất nhiều và một ít cà phê trong phòng bếp. Tôi nghi ngờ cô ta có một vài loại thực phẩm ảnh hưởng đến giấc ngủ, mục đích để chứng mất ngủ của chồng cô ta nặng hơn, sau đó bảo hắn ta đi khám, kê thuốc an thần khiến hắn ta phụ thuộc vào thuốc an thần, mục đích cuối cùng là khi đặt chậu than, hắn ta sẽ không tỉnh lại.”
Lục Tuấn Trì nhíu mày, “Nói vậy, có thể đây là vụ giết người đã được lên kế hoạch từ lâu? Xem ra người vợ này có hiềm nghi rất lớn.”
Hình Vân Hải gật đầu tán thành, “Không có dấu vân tay hay dấu chân nào sót lại ở hiện trường, hung thủ đột nhập vào ban đêm. Tôi đã hỏi thăm đối tượng bên ngoài của người chồng, cũng đã loại trừ tình nghi. Hiện giờ, vợ hắn ta vẫn là người đáng nghi nhất, chồng ngoại tình nhưng mãi không chịu ly hôn, những chuyện này đều có khả năng hình thành động cơ giết người. Nhưng trong thời gian đó, người vợ có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, mặc dù lời khai còn lỗ hổng nhưng không có bằng chứng nào rõ nét. Tôi đã thử điều tra dấu vết thuê sát thủ qua các liên lạc thường ngày của cô ta nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối đột phá nào…”
Lục Tuấn Trì nhìn tên người vợ, ngón tay cọ trên tờ giấy, “Cốc Nhược Nhược, cái tên này quen quá.”
Hắn đứng dậy lấy bảng tổng kết mình vừa đọc, quả nhiên, hắn tìm thấy một cái tên giống vậy trên đó.
“Theo lời khai tối qua của Liễu Mộng Oánh, Người Ngủ Say từng liên lạc với cô ta…”
Điều tra đến lúc này, họ đã tìm được một vài mối liên hệ trực tiếp giữa diễn đàn Người Ngủ Say và những vụ án này…
Hình Vân Hải hỏi: “Người phụ nữ này có liên quan đến vụ án của các anh?”
Lục Tuấn Trì thận trọng trả lời: “Hiện giờ vẫn chưa chắc chắn nhưng tôi cảm giác mối liên hệ này không phải ngẫu nhiên.”
Có người nói chuyện bên cạnh, Tô Hồi lơ đãng suy nghĩ, anh láng máng nghe tiếng, hình như Lục Tuấn Trì đang giải thích tiến triển vụ án của tổ trọng án cho Hình Vân Hải.
Trong vụ án này, chắc chắn Cốc Nhược Nhược có động cơ giết chồng cô ta.
Có thể người hành hung đã được ẩn giấu một cách tinh vi, trước đây Hình Vân Hải cũng chỉ gói gọn việc điều tra trong quan hệ xã hội và các mối liên lạc bình thường.
Nhưng nghĩ thử xem, nếu có một người xa lạ thoạt trông không có bất cứ điểm chung nào với cô ta đến giết chồng cô ta, vậy chắc chắn phương thức gây án sẽ gây khó khăn rất lớn cho công tác điều tra phá án của cảnh sát.
Tô Hồi ngồi bên cạnh, nhìn bảng tổng kết và hồ sơ vụ án trước mắt những hồ sơ này nhòe đi trước mắt anh nhưng từng chi tiết trong đó lại rõ mồn một trong đầu.
Hiện giờ, họ vừa tìm thấy hướng đi của vụ án, những vụ án này tựa như một đường thẳng, kéo dài vô tận theo hai chiều.
Cái chết của Trang Tuyết Y có phải vụ án đầu tiên họ muốn tìm không, vụ án của Bàng Thanh Hoa có phải vụ án gần đây nhất không?
Chắc chắn hai vụ án này có điểm chung nhưng lại không giống những vụ án họ thường gặp.
Lục Tuấn Trì và Kiều Trạch bắt đầu thảo luận điểm chung giữa những vụ án này, liệu chúng có cùng một hung thủ không. Nhưng nhìn kỹ lại vụ án, họ lại thấy có nhiều điểm khác biệt.
Kiều Trạch đi tới trước bảng trắng, khái quát lại quan hệ của các nhân vật đã biết trong vụ án, sơ đồ manh mối đan xen vô cùng phức tạp.
Tô Hồi nhìn từ xa, chỉ thấy một mớ dây quấn vào nhau.
Anh bỗng nhớ lại những gì Liễu Mộng Oánh từng nói với mình…
Cô ta nhấn mạnh lại từ “giúp đỡ” rất nhiều lần.
Cô ta muốn “giúp đỡ” anh.
Là một người mắc chứng trầm cảm thật sự, anh cần cô ta giúp đỡ điều gì?
Tô Hồi ho khan vài tiếng, anh nghĩ, nếu Liễu Mộng Oánh từng gặp Cốc Nhược Nhược vào lúc nào đó trong quá khứ, nếu cô ta cũng nói với Cốc Nhược Nhược những câu như vậy…
Tiếng ù ù bỗng vang lên trong tai trái đã mất thính lực khiến anh giật mình, Tô Hồi bất giác đưa tay lên che tai, kìm nén cảm giác khó chịu, anh lên tiếng: “Hình như tôi hơi hiểu rồi, có điều vẫn cần nhiều bằng chứng hơn mới chứng thực được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]