Chương trước
Chương sau
Sau khi đưa Hemingway về nhà, Lục Tuấn Trì mới nhận ra trọng trách trên vai mình.

Hemingway là một con mèo đực không chịu nổi cô đơn, lại còn chưa triệt sản.

Khi ngủ, nó sẽ để lộ mấy miếng đệm chân nho nhỏ màu hồng nhạt, bụng khẽ nhấp nhô, tựa như thiên thần nhỏ đáng yêu.

Nhưng một khi nó còn thức, nó sẽ biến thành con quỷ nhỏ phát ra tiếng mèo kêu nũng nịu.

Hemingway sẽ cố ý trèo lên nóc tủ cao cao, sau đó nhảy ầm xuống, nó còn rút khăn giấy trong hộp ra “chiến đấu” với tờ giấy, thỉnh thoảng còn cố ý quắp móng vào lót chuột, tối hôm sau khi về nhà đã lật đổ một chậu hoa nhỏ.

Nhưng mỗi khi Lục Tuấn Trì muốn phê bình nó, nó lại cực kỳ giỏi làm nũng. Đôi tai hơi cụp xuống, hai mắt to tròn long lanh nước khiến người khác chỉ muốn ôm nó. Sau đó, nó còn đi sau lưng dụi vào người hắn.

Lục Tuấn Trì không phê bình được nữa, bất lực nói: “Sao mày lại giỏi làm nũng như vậy chứ.”

Tô Hồi vốn tưởng rằng Aristoteles và Hemingway sẽ đánh nhau nhưng hai con mèo lại chung sống rất hòa bình.

Ngay thứ ba khi Hemingway đến nhà, khi họ chuẩn bị đi làm, Hemingway vừa đến lúc động dục đang đi vòng quanh mông Aristoteles. Sau đó, nó bắt đầu đè lên người Aristoteles.

Con mèo nhỏ đè cả người lên Aristoteles, nó liên tục dụi đầu vào cổ Aristoteles, kêu lên những tiếng lanh lảnh đầy uất ức. Thậm chí nó còn vùi cả người vào lông Aristoteles, trông là biết chúng chuẩn bị diễn “phim con mèo”.

Ban đầu Aristoteles còn giãy giụa đôi lần, sau đó nằm bẹp xuống đất, đong đưa cái đuôi, trông cũng rất hưởng thụ.

Lục Tuấn Trì nhấc Hemingway xuống, nói với Tô Hồi: “Anh xem Hemingway…”

Tô Hồi cực kỳ bình tĩnh đáp: “Không sao, Aristoteles triệt sản rồi.”

Lục Tuấn Trì dở khóc dở cười, “Chẳng lẽ vấn đề không phải sao hai con mèo đực lại làm tư thế ngại ngùng vậy sao?”

“Hành vi đồng tính ở động vật thường gặp hơn ở con người, có vài hành động phổ biến ở thế giới động vật vượt xa trình độ nhận biết của người bình thường. Còn về Hemingway, nó còn nhỏ quá, có lẽ còn chưa hiểu nhiều chuyện.” Tô Hồi bình tĩnh nhìn mèo con, “Lúc nào rảnh đưa nó đến thú y là được.”

Hemingway ngẩng đầu, khuôn mặt ngơ ngác.

Lục Tuấn Trì thương cảm nhìn nó.

Ôi thiếu niên vô tri, mày chưa biết một câu vừa rồi của chủ nhân đồng nghĩa với việc mày sẽ mất thứ gì đâu.

Trước khi ra ngoài, Lục Tuấn Trì suy nghĩ một lát, không yên tâm lắm, bèn nhốt Hemingway vào phòng tắm.



Tôi chỉ là một kẻ phiêu bạt, một lữ khách qua đường vội vã giữa thế gian. Chẳng lẽ các người không phải? – Goethe.

Hoa Đô đang trên đà phát triển mạnh mẽ.

Công trường mọc lên khắp nơi, nhà cao tầng san sát, trung tâm thương mại nhiều vô số kể, đến tàu điện ngầm cũng đã khai thác đến tuyến thứ mười.

Nhưng mỗi thành phố đều có một vài góc sót lại, nếu coi đó như những vết thương khó khép miệng trên người, Vạn Hộ Thành chính là vết thương lớn nhất của Hoa Đô.

Mấy chục năm trước, Vạn Hộ Thành từng là khu ổ chuột lớn nhất Hoa Đô.

Vạn Hộ Thành nằm ở phía tây nam thành phố, đây là khu vực tiếp nhận hơn bốn trăm nghìn người sinh sống, chiếm một diện tích rất lớn. Đây cũng từng là nơi nghèo khổ nhất Hoa Đô. Người nghèo tập trung sống tại đây, tựa như những con kiến nhỏ kiên cường dốc hết sức mình để sống sót.

Hiện giờ, rất nhiều đứa trẻ khó mà tưởng tượng được người dân ở đây từng trải qua cuộc sống thế nào.

Tại những nơi đó, mỗi nhà mỗi hộ đều không có nhà vệ sinh riêng, muốn đi vệ sinh phải đi rất xa.

Thậm chí trong nhà không có bếp, một gia đình mấy người sống trong căn phòng nhỏ không thể che nắng che mưa.

Phòng khách cũng ở đây, phòng ngủ cũng ở đây, phòng ăn cũng ở đây, phòng làm việc cũng ở đây, đám trẻ con chen chúc nhau ăn cơm xong thì làm bài tập luôn ở đó. Mỗi khi đến mùa mưa, hít vào thở ra đều thấy mùi ẩm mốc.

Nhà nào nhà ấy dùng bình gas, nấu cơm luôn trong sân. Họ phải đi rất xa để lấy nước về, muốn giặt quần áo cũng phải đi rất xa, nước cuối cùng sau khi rửa rau không thể đổ ngay, phải giữ lại rửa bát.

Lúc này, sau mấy chục năm, thành phố đã di dời, cải tạo mấy lần, cuộc sống của người dân tầng chót đã khá hơn rất nhiều.

Nhưng tiếc là đến lúc này, khu ổ chuột rộng lớn kia mới chỉ thu nhỏ lại, chưa hoàn toàn biến mất, vẫn còn hàng chục nghìn người sống trong hoàn cảnh tồi tệ đó.

Trước đây, một khu ổ chuột lớn ở phía đông nam Vạn Hộ Thành đã được dỡ bỏ nhưng việc xây dựng lại không được suôn sẻ. Cuối cùng, ở đó vẫn còn rất nhiều tòa nhà đã cất nóc xong xuôi nhưng lại bỏ đó vì nhà thầu phá sản.

Nhà cũ bị dỡ, nhà mới chưa xong, thậm chí những hộ di dời không có chỗ ở ổn định bị buộc phải ở trong căn nhà chưa hoàn thiện này.

Nơi ở của họ tốt hơn ở khu ổ chuột một chút nhưng cũng chỉ một chút thôi.

Bởi vì chưa xây xong, nhà ở trong này không có cửa sổ, thỉnh thoảng có vài hộ gia đình tự xây thêm cửa, lắp thêm kính nhưng đa phần đều chỉ dán đại tờ giấy lên đặng chắn gió che mưa. Chỉ cần bước hụt một bước là có thể rơi xuống, cũng khó khăn lắm mới nối được điện vào đây.

Ngày nào người dân ở đây cũng sống rất vất vả, tính tình đều rất nóng nảy, niềm vui duy nhất của họ là tụ tập với nhau uống chút bia rượu, rồi mắng mỏ ông chủ mấy công ty nhận thầu tòa nhà rồi bỏ dở năm xưa. Những kẻ bỏ tiền mua đất rồi lại bỏ không làm này xứng đáng tuyệt hậu, nên xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh.

Mắng mỏ xong, đỡ tức rồi, họ lại nói sang chuyện ở khu ổ chuột năm xưa.

Anh hùng không hỏi xuất thân, dù là nơi có đời sống khó khăn thế nào, cũng có người đủ khả năng vượt ra khỏi đó. Khu ổ chuột này cũng có không ít người tài, từ kinh tế, đến giáo dục, những người đó rời khỏi khu ổ chuột nhưng vẫn nhớ con người ở khu này, quay về phụng dưỡng nơi đây.

Kể chuyện xong, say sưa xong, họ lại tiếp tục cuộc sống trong tòa nhà dang dở đơn sơ này.



Dù thế nào đây cũng là nhà.

Cũng có thể gom lại đôi chút ấm áp vào mùa đông lạnh giá.

Phía đông Vạn Hộ Thành lại khắc hẳn với những tòa nhà dang dở ở khu ổ chuột, nơi đây đã dựng xong những khu dân cư rất lớn, rất nhiều nhà mới mọc lên, thoạt trông đã không còn khác biệt với những nơi khác trong thành phố.

Quanh khu nhà có siêu thị nhỏ, có chợ dân sinh, cũng coi là an cư lạc nghiệp. Có điều đường sá khó đi, lại hơi lộn xộn. Phòng ốc ở đây không lớn, giá nhà cũng thấp hơn chỗ khác nhiều, có rất nhiều người từ nơi khác đến, muốn ở lại Hoa Đô nhưng kinh tế có hạn, bèn chọn ở đây.

Khu ổ chuột, khu nhà xây dở, người dân đến từ nhiều nơi, kết cấu như vậy đã định trước tình hình trong Vạn Hộ Thành sẽ phức tạp, chênh lệch giàu nghèo cũng rất lớn.

Năm giờ chiều, trong một tòa nhà xây dở tại Vạn Hộ Thành.

Một thiếu niên bị trói trên chiếc ghế cũ mèm, mắt và miệng đều bị bịt kín.

Mùi xăng tràn ngập trong không khí, cạnh cậu ta là mấy thùng dầu rỗng.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh, “Chuẩn bị bắt đầu!”



Hôm nay là một thứ sáu mùa thu bình thường.

Dân văn phòng đã bắt đầu chà tay vì sắp đến giờ tan tầm và cuối tuần, họ đã hẹn trước nơi mình muốn đến sau giờ làm, chuẩn bị tụ họp cùng bạn bè, ở nhà đọc sách, hoặc đến rạp xem một bộ phim điện ảnh, lựa chọn nào cũng không tồi.

Xã hội hiện nay đã bước sang thời đại 5G, hình thức livestream qua mạng đã xuất hiện rất nhiều trong cuộc sống.

Rất nhiều người mở livestream lên xem như một thói quen, nghe streamer quen thuộc hát một bài, chơi một ván game đã trở thành hình thức giải trí của rất nhiều người.

Năm giờ chiều, trên một app trực tiếp của nước ngoài, một phòng livestream mới toanh tên Justice xuất hiện trong khu trực tiếp của người Hoa.

Để ủng hộ những streamer mới, mỗi phòng livestream mới mở đều được xếp theo thời gian, đề cử trên trang chủ mấy phút.

Có một vài người xem bị tên phòng thu hút, tò mò bấm vào, sau đó họ phát hiện phòng livestream này rất khác thường.

Ban đầu, hình ảnh chỉ là một màu tối đen, khiến người ta tưởng rằng streamer vẫn chưa mở máy ảnh.

Lượt xem dần tăng lên, hình ảnh cũng thay đổi. Khác với căn phòng hào nhoáng với bối cảnh xinh đẹp của những streamer khác, người xem có thể nhìn thấy căn phòng lộn xộn trong livestream này.

Căn phòng này không được dọn dẹp, mảng bụi dưới đất dày cộp, trong phòng có một chiếc đèn khẩn cấp màu vàng, phát ra ánh sáng mỏng manh.

Trong màn hình có một chiếc cửa sổ, khung cửa không lắp kính, chỉ có một tờ giấy trắng rất to che lấp trên đó, tờ giấy đã rách mất một góc, gió lùa vào qua khe hở, đập vào tờ giấy phát ra những tiếng vang xào xạc.

Nhìn qua lỗ hổng to bằng cái chậu kia, khán giả nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ, đó là những căn nhà xây dở, chưa được quét sơn, gần như không tầng nào đó cửa sổ, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy một cái hốc đen ngòm.

Giữa phòng có một chiếc ghế, thiếu niên ngồi trên đó khoác áo đồng phục tối màu, hai mắt bị bịt kín bằng vải đen, miệng bị dán băng dính, chỉ chừa lại mũi cho cậu ta hít thở. Cậu ta cúi đầu, mọi người có thể nhìn thấy hai tay và chân hai cậu ta đều đang bị trói.

Không có trai xinh gái đẹp, không có khung cảnh xoa hoa với micro và đèn màu, không có những sản phẩm muôn màu muôn vẻ, thoạt trông livestream vừa quá tầm thường lại rất đặc biệt.

“Cái gì thế này?”

“Streamer kiểu mới hả?”

“Tôi chưa thấy chủ phòng nào thế này hết, người mới hả?”

“Phòng này livestream nội dung gì thế? Thám hiểm kinh dị à?”

“Tên phòng nghĩa là gì?”

Mọi người đều không rõ chuyện gì, đoán tới đoán lui.

Bỗng nhiên, một giọng nam đã qua chỉnh sửa vang lên: “Xin chào, tôi là chủ nhân phòng livestream này. Khán giả đã bấm vào xem, xin đừng vội rời đi, nếu rời đi, các bạn sẽ bỏ lỡ màn biểu diễn đặc sắc tối nay.”

Âm thanh phát ra từ ngoài khung hình, sau đó một bàn tay khẽ cử động, điều chỉnh là góc máy, nhắm thẳng vào cậu bé ngồi chính giữa kia.

Cậu bé chỉ mới mười mấy tuổi, như thể nghe thấy tiếng nói vừa rồi, cậu bé ngẩng đầu, ưm a vài tiếng.

Lúc này mọi người mới phát hiện, đầu và cơ thể cậu ta ướt sũng, không khỏi rùng mình, cậu bé sợ hãi giãy giụa vài lần nhưng không sao thoát được.

“Gì vậy ba? Thích tỏ ra nguy hiểm hả?”

“Tóm lại trực tiếp nội dung gì, không nói là tôi đi đấy.”

“Biểu diễn đặc sắc gì cơ? Chẳng lẽ tính đánh cậu bé này một trận à? Ha ha…”

Streamer nói tiếp: “Xã hội này luôn không công bằng, mọi người đều mù lòa trước tội ác. Vậy nên tối nay, tôi và các bạn sẽ cùng chơi một trò chơi.”

“Trò chơi?”

“Trò chơi gì?”

“Bốc thưởng hả? Bốc tôi này, bốc tôi này!”



“Nói mau, điều kiện là gì?”

“Mọi người có thấy phòng livestream này không bình thường lắm không?”

Streamer tuyên bố: “Tối nay tôi sẽ có vài câu hỏi, nếu có người phát hiện ra sự thật, trả lời đúng đáp án, người đó sẽ được thưởng. Nếu trả lời sai, có thể sẽ có người phải chết.”

“Chết?!”

“Tôi không nghe nhầm chứ? Chủ phòng muốn làm gì?”

“Ý… ý là giết người hả?”

“Cậu bé kia không phải bị bắt cóc tới đấy chứ?”

“Báo cảnh sát đi!”

“Đồ điên!”

Có một người lên tiếng mắng, chắc chắn sẽ có người hùa theo, bỗng chốc, bình luận “đồ điên” chạy khắp màn hình.

Streamer kia vẫn bình tĩnh, giọng điệu không thay đổi chút nào, “Các bạn có thể báo cảnh sát tùy thích, để cảnh sát tìm tôi, bắt tôi nhưng trước hết, họ có tìm được tôi không đã.”

“Lừa đảo đúng không?”

“Này streamer, anh làm vậy để thu hút sự chú ý thôi đúng không.”

“Là thật đó, nghe giọng hắn ta đi, chắc chắn là kẻ biến thái!”

Phần bình luận trong livestream, bỗng chốc bùng nổ, có người tin là thật, có người sợ hãi, cũng có người rút luôn điện thoại gọi cảnh sát.

Đa phần vẫn là bán tín bán nghi.

“Streamer, nếu chuyện tối nay là thật, ngày mai anh sẽ vào đồn đấy, nếu chuyện anh đang làm là giả, vậy ngày mai anh sẽ bị đánh chết.”

“Trò bịp thôi, không dám giết người thật đấy.”

Streamer nhìn thời gian, “Tôi đang ở tại Hoa Đô, Hoa Hạ. Bây giờ là năm giờ chiều, trò chơi chính thức bắt đầu. Nhân vật chính trong câu hỏi đầu tiên là Long Tiểu Thần, năm nay 38 tuổi, là chủ thầu tại một công ty xây dựng, việc các bạn cần làm là tìm ra tội lỗi của hắn ta, đồng thời công bố cho mọi người. Giới hạn thời gian một tiếng. Nếu các bạn hoàn thành, có thể cứu người trước mắt các bạn, nếu không hoàn thành, cậu ta sẽ chết trước mặt các bạn.”

Nói xong, một bàn tay lại xuất hiện trong màn hình, treo tờ giấy có ghi tên Long Tiểu Thần, một bức ảnh chụp phóng đại, cùng với thông tin cơ bản của hắn ta lên ngực cậu bé.

Đến lúc này, rất nhiều người đã tin lời hắn, hắn không làm màu, cũng không đùa giỡn.

“Đậu má, bị điên rồi hả, một tiếng?”

“Chúng ta có quen tên Long Tiểu Thần kia đâu?”

“Có ai biết không?”

“Đăng weibo, đăng weibo!”

“Có người báo cảnh sát rồi hả?”

“Chắc chắn phải gọi cảnh sát rồi.”

“Ai đó ngăn tên khùng này lại được không?”

Hơn năm giờ chiều, lượt xem phòng livestream tăng mạnh, từ 98 người ban đầu, chẳng mấy chốc đã hơn 5000 người, hơn nữa còn không ngừng tăng lên.

Cùng lúc đó, tổng cục Hoa Đô đã nhận được điện thoại báo cảnh sát, cuộc gọi báo cảnh sát đầu tiên là từ người dân gọi đến, nói có người muốn giết người trong phòng livestream, còn báo cáo cả số phòng trực tiếp.

Nhân viên nhận báo án còn chưa kịp chứng thực đã nhận được cuộc gọi thứ hai, thứ ba, bỗng chốc, hàng loạt điện thoại trong tổng cục reo lên liên hồi.

Mấy nhân viên trực hotline hôm nay đều là người có kinh nghiệm nhưng họ cũng chưa gặp tình huống này bao giờ.

Sự viện nghiêm trọng, người phụ trách vội vàng gọi báo cáo lãnh đạo, báo cáo phải duyệt qua từng phòng, đến khi cục trưởng Đàm nhận tin đã là hai mươi phút sau khi phòng livestream xuất hiện. Cục trưởng Đàm và mấy lãnh đạo lập tức mở cuộc họp thảo luận qua điện thoại.

Các lãnh đạo cho rằng dù thế nào cũng phải nhanh chóng ngăn chặn livestream này lan rộng, nếu không sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất định trong xã hội, có thể sẽ có người học theo các gây án này. Nhưng muốn đóng phòng livestream cũng không dễ, phòng trực tiếp được mở trên trang mạng nước ngoài, server nằm ở nước ngoài, cần thảo luận trước. Hơn nữa, một khi đóng trực tiếp, cảnh sát cũng không thể cứu người, nếu có người chết, vẫn sẽ ảnh hưởng không tốt đến xã hội.

Cảnh sát Hoa Đô đã nhanh chóng liên lạc với trang mạng kia, đối phương nói không đủ bằng chứng chứng minh người dùng này đang có hành vi phạm pháp, họ không có quyền đóng phòng trực tiếp. Sau đó, đối phương bắt đầu giở chiêu “sư tử ngoạm”, yêu cầu họ trả trước mấy triệu đô mới dừng livestream.

Cục trưởng Đàm chỉ muốn sang nước họ giật luôn dây mạng của công ty đối phương. Thậm chí mấy lãnh đạo còn thảo luận phương án nhờ cảnh sát Quốc tế vào cuộc nhưng cuối cùng vẫn thấy không khả thi.

Đàm phán không đi đến kết quả, lãnh đạo quyết định phong tỏa thông tin trong nước trước, người dân không thể vào xem trực tiếp từ lối vào bình thường.

Chỉ một thời gian ngắn, số người theo dõi trực tiếp đã vọt lên hàng chục nghìn người.

Năm giờ bốn mươi phút tối, Lục Tuấn Trì và Tô Hồi chuẩn bị tan làm, bỗng nhận được điện thoại từ cục trưởng Đàm.

Bàn giao vụ này cho tổ trọng án, phải nhanh chóng bắt được hung thủ.

Toàn bộ thành viên tổ trọng án ở lại làm thêm, chuẩn bị đối mặt với tình huống khẩn cấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.