Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn đường chiếu xuống ngõ nhỏ, một vụ hung án sắp xảy ra.
Đúng lúc này, một tiếng thét vang lên nơi đầu đường, “Dừng tay!”
Vài luồng ánh sáng rọi tới, chiếu vào mắt Khâu Gia Vinh.
Sau đó, có mấy bóng người lao tới, “Cảnh sát đây! Đứng im!”
Khâu Gia Vinh nghe vậy, trán toát mồ hôi, anh ta đẩy Thiệu Trường Thanh đang nằm trên đất ra, tính liều mạng bỏ chạy.
Nhưng nào còn đường chạy nữa?
Bỗng chốc, con ngõ yên tĩnh trở nên nhốn nháo, người xông đến từ khắp mọi nơi, chặn đứng lối ra của anh ta.
Nhiều người như vậy, Khâu Gia Vinh cảm giác mình như thú dữ bị nhốt trong lồng.
Anh ta quay người định chạy ra bên kia ngõ nhưng chưa được mấy bước đã có vài cảnh sát xông vào.
Khâu Gia Vinh đâm con dao trong tay về phía trước nhưng cổ tay anh ta bất ngờ bị một cảnh sát cao to tóm lấy, vặn ra sau, con dao rơi xuống đất.
Khâu Gia Vinh bị người kia ấn lên tường.
Lục Tuấn Trì đi qua, còng tay anh ta lại.
Khâu Gia Vinh thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn đám đông trước mặt.
Anh ta mất đi vũ khí của mình, bị còng tay nhưng vẫn chẳng khác nào kẻ điên, không ngừng vùng vẫy, cắn xé, đấm đá.
Lục Tuấn Trì kéo khẩu trang và mũ của anh ta xuống, giữ chặt Khâu Gia Vinh, nói: “Anh Khâu, phiền anh theo chúng tôi về tổng cục phối hợp điều tra.”
Sau khi nhận được thông tin Tần Y Vân cung cấp, cảnh sát nhanh chóng xác nhận mấy hôm trước, Khâu Gia Vinh đã nghỉ việc tại công ty, ngày nào anh ta cũng theo dõi Thiệu Trường Thanh, như thể có ý đồ bất chính nào đó.
Trước tình huống này, cảnh sát đã chuẩn bị trước.
Tối nay, họ phát hiện Khâu Gia Vinh vẫn lảng vảng dưới công ty Thiệu Trường Thanh.
Họ bèn gọi Thiệu Trường Thanh, bảo hắn ta tan làm sớm, cũng nói rõ cảnh sát sẽ âm thầm bảo vệ hắn ta, lên kế hoạch sẵn.
Quả nhiên, cuối cùng Khâu Gia Vinh cũng không nhẫn nhịn thêm nữa, ra tay với Thiệu Trường Thanh, bị bắt tại trận.
Đèn đường chiếu xuống gương mặt trắng bệch của Khâu Gia Vinh, lúc này anh ta mới bình tĩnh lại, bị áp giải lên xe cảnh sát.
Thiệu Trường Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười.
Có vài cảnh sát khác đến chỗ Thiệu Trường Thanh, dẫn hắn ta lên một chiếc xe khác về cục với tư cách nhân chứng.
Mười một giờ đêm, Khâu Gia Vinh và Thiệu Trường Thanh cùng bị đưa đến tổng cục Hoa Đô.
Lục Tuấn Trì vẫn đang chuẩn bị, Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát nhìn Khâu Gia Vinh trong phòng thẩm vấn.
Bên trong, Khâu Gia Vinh đưa tay cào tóc mình, anh ta dần bình tĩnh trở lại, mặt thoáng vẻ cô đơn.
Ngay sau đó, ánh mắt anh ta chợt lạnh lẽo, mặt mày cũng trở nên dữ tợn, khóe miệng co giật không ngừng, bắt đầu đấm lên tay vịn ghế, từng tiếng rầm rầm vang lên, đến khi tay anh ta rách da, chảy máu.
Tô Hồi đứng trong phòng quan sát, nhìn người đàn ông như kẻ điên bên trong vách kính.
Ánh đèn trắng rọi lên mặt Tô Hồi, anh chớp mắt, cơ thể như được nặn như băng tuyết.
Đến khi Lục Tuấn Trì lại gần, Tô Hồi mới quay lại nói: “Tôi thấy trạng thái của anh ta không bình thường, đã cho người đến lục soát chỗ ở chưa?”
Sau khi Tần Y Vân báo cáo, Khâu Gia Vinh trở thành nghi phạm của vụ án, họ đã cũng đã xin trước lệnh khám xét.
Lục Tuấn Trì cúi đầu nhìn điện thoại, nói: “Đã đến nơi rồi, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi…”
Tô Hồi gật đầu, “Anh nhắc họ chú ý thuốc trong nhà, tôi nghi ngờ anh ta đang dùng một vài loại thuốc ảnh hưởng đến thần kinh.”
Trạng thái điên cuồng này không thể là giả vờ.
Lục Tuấn Trì gật đầu, gửi tin nhắn đi. Không lâu sau bên kia đã gửi tin lại.
Lục Tuấn Trì bước vào phòng thẩm vấn tổng cục Hoa Đô, hôm nay hắn và Khúc Minh cùng thẩm vấn, Tô Hồi vẫn ngồi ở phòng quan sát bên ngoài.
Hai người ngồi vào vị trí, Lục Tuấn Trì hỏi: “Anh Khâu, chúng tôi đã đi theo anh một ngày rồi. Hiện giờ chúng tôi đã có đủ bằng chứng chứng minh tối nay anh muốn giết Thiệu Trường Thanh.”
Khâu Gia Vinh hít một hơi, ngẩng đầu nói: “Hôm nay tôi hơi bồng bột, tôi thừa nhận việc mình phạm tội tối nay. Nhưng cảnh sát Lục, tôi làm vậy là có nguyên nhân mà, Trần Linh Linh không chạy trốn, cô ấy mất tích rồi! Chắc chắn Thiệu Trường Thanh có liên quan đến việc này, chính hắn ta giấu cô ấy đi!”
Lục Tuấn Trì nói: “Anh Khâu, tên thật của người phụ nữ kia là Trần Tuyết Hiền, hiện cảnh sát chúng tôi cũng đang tìm cô ấy. Có điều trước đó, tôi mong muốn anh trả lời vài câu hỏi.”
Tiếng hít thở của Khâu Gia Vinh rất nặng nề, anh ta nói: “Tôi thật sự chỉ muốn hỏi Thiệu Trường Thanh cô ấy đang ở đâu thôi mà!”
Lục Tuấn Trì nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt anh ta, tạo áp lực cho Khâu Gia Vinh, “Anh Khâu, anh phải rõ tình hình của mình lúc này. Chỉ với những gì đã xảy ra tối nay, anh đã phạm tội cố ý giết người không thành, anh đã là một hung phạm bị bắt giữ. Chúng tôi có rất nhiều thời gian để tìm bằng chứng. Nhưng nếu anh chịu khai thẳng, mọi người đều có thể tiết kiệm thời gian.”
Lúc này Khâu Gia Vinh mới ngẩng đầu nhìn hắn, “Các anh muốn hỏi gì?”
“Về chuyện anh giết hại Quách Thành Phong.”
“Quách Thành Phong? Là ai? Tôi không quen hắn ta.”
Lục Tuấn Trì thấy anh ta vẫn nói dối, bèn ấn nút “play” trên điện thoại, phát lại đoạn video họ phát hiện trong nhà Trần Tuyết Hiền trước đó.
Khâu Gia Vinh nghe xong, cuối cùng mặt cũng biến sắc.
“Giọng nói trong này là của anh đúng không?” Lục Tuấn Trì hỏi.
“Không… không phải.” Khâu Gia Vinh lắp bắp phủ nhận.
Lục Tuấn Trì lại đưa anh ta vài tờ giấy, “Phòng vật chứng thuộc tổng cục đã gửi kết quả giám định âm thanh tới. Kết quả chứng minh người còn lại là anh.”
Bằng chứng đanh thép, Khâu Gia Vinh do dự một lát rồi nói: “Tôi nhớ nhầm, đúng là tôi có ở đó.”
“Người cãi nhau với anh là Quách Thành Phong. Anh còn muốn chống chế, nói rằng không quen biết hắn ta nữa không?” Khúc Minh nghiêm giọng, nói.
“Tôi không giết hắn!” Khâu Gia Vinh ngẩng đầu, “Lúc đó tôi chỉ nói với hắn ta vài câu thôi.”
Lục Tuấn Trì lấy tấm hình chụp chiếc áo dính máu ra, “Vậy anh giải thích vết máu trên áo này thế nào? Sau khi xét nghiệm, chúng tôi đã xác nhận vết máu trên áo là của Quách Thành Phong.”
Khâu Gia Vinh trợn mắt, mặt biến sắc, “ Sao các anh lại lấy được chiếc áo này?”
Khúc Minh nói: “Đây là vật chứng quan trọng nhân chứng Tần Y Vân cung cấp cho chúng tôi.”
“Mẹ tôi?” Khâu Gia Vinh ngạc nhiên, “Không thể nào! Sao mẹ tôi lại…”
Sau đó anh ta cuống cuồng nói: “Các anh đừng tin lời bà ấy, bây giờ mẹ tôi lớn tuổi rồi, không tỉnh táo nữa rồi. Ngày nào bà ấy cũng mua bảo hiểm rồi thực phẩm chức năng, dịch vụ quản lý tài chính gì đó, còn thân thiết với mấy người tiếp thị hơn con trai. Bà ấy đang vu oan cho tôi, đúng… Bà ấy làm vậy để tôi và Trần Linh Linh chia tay…”
Lục Tuấn Trì nói: “Xin hãy trả lời đúng câu hỏi, trên chiếc áo này có DNA từ tóc của anh, cũng có vết máu của Quách Thành Phong. Anh giải thích chuyện này thế nào?”
“Vết máu? Không thể nào! Tôi không giết hắn ta! Tôi không giết hắn ta thật mà! Tôi cũng không biết tại sao lại dính máu, lúc đó tôi…” Khâu Gia Vinh bắt đầu khóc lóc, anh ta phiền muộn túm tóc mình, giật xuống từng túm lớn, khiến người ta trông mà sợ.
“Có lẽ các anh không tin nhưng lúc đó tôi rất sợ… Tôi sợ quá nên bỏ chạy, khi người phụ nữ mình yêu gặp nguy hiểm, tôi lại chạy trốn như một kẻ yếu đuối.”
Nói tới đây, Khâu Gia Vinh khóc òa lên như một đứa trẻ.
“Tôi… tôi coi thường chính mình. Tại sao lúc đó tôi không dũng cảm hơn một chút… Sau này, tôi nghĩ đi nghĩ lại mới thấy, có lẽ vì tôi hèn nhát nên cô ấy mới chia tay tôi! Tôi rất hối hận, tôi nghĩ nếu lúc đó tôi dũng cảm hơn, có phải cô ấy sẽ không rời khỏi tôi không…”
Lục Tuấn Trì nhìn người đàn ông hoảng loạn trước mặt, hỏi tiếp: “Tại sao anh lại đánh úp Thiệu Trường Thanh?”
Khâu Gia Vinh trở nên điên cuồng, nói: “Tên Thiệu Trường Thanh đó có vấn đề. Có lẽ hắn ta đã đến hiện trường sau khi tôi rời đi, chính hắn ta giết Quách Thành Phong, sau đó hai người họ ở bên nhau. Chắc chắn hắn ta đã giấu cô ấy đi. Tôi nghĩ, tôi nghĩ nếu tôi giết hắn ta hoặc ép hắn ta phải nói Trần Tuyết Hiền ở đâu, tôi sẽ cứu được cô ấy, giành lại cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ yêu tôi lần nữa!”
Đây có lẽ là lí do Khâu Gia Vinh vẫn luôn theo dõi Thiệu Trường Thanh.
Lục Tuấn Trì nói: “Anh Khâu, anh kể chuyện hay lắm nhưng cảnh sát chúng tôi cần bằng chứng xác thực. Chúng tôi tìm ra loại thuốc này trong nhà anh.”
Lục Tuấn Trì nói xong, cho anh ta xem một tấm hình.
Khâu Gia Vinh lau nước mắt, nhìn ảnh rồi nói: “Đây là Melatonin[1], tôi dùng thuốc này trị mất ngủ.”
[1] Melatonin là một hormone được sản xuất bởi tuyết tùng có tác dụng gây buồn ngủ, thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học.
“Chai đựng là của Melatonin.” Lục Tuấn Trì chống bàn đứng dậy, “Nhưng chúng tôi đã hóa nghiệm, bên trong đựng Sulpiride[2], một loại thuốc chữa tâm thần phân liệt… Có phải anh thường xuyên gặp ảo giác và có những suy nghĩ khác không?
[2] Sulpiride thuộc nhóm thuốc chống loạn thần, an thần kinh được chỉ định điều trị một số thể lo âu ở người lớn và các rối loạn hành vi ở người lớn hay trẻ em trên 6 tuổi, điều trị chứng rối loạn tâm thần phân liệt cấp và mạn tính.
“Tôi… Tôi mua Melatonin thật mà, tôi có lịch sử mua hàng trên mạng đây… Tôi không bị tâm thần phân liệt, tôi không bị bệnh, chắc chắn có người đổi thuốc của tôi…” Ngón tay Khâu Gia Vinh run rẩy, mồ hôi đổ như mưa, anh ta vẫn cố gắng mỉm cười, “Cảnh sát Lục, đúng là hôm đó tôi có đến nhà cô ấy, sau đó Quách Thành Phong xông vào nhưng tôi không giết người. Các anh có ghi âm mà, đúng, các anh có ghi âm mà, ghi âm có ghi lại tôi làm chuyện gì, có thể chứng minh tôi trong sạch, các anh nghe hết ghi âm đi…”
Lục Tuấn Trì nói: “Đoạn ghi âm này không có phần sau, chúng tôi cũng không thể chứng minh anh có quay lại hiện trường sau khi rời đi không. Ngoài ra, chúng tôi tìm thấy một con dao trong nhà anh, xét nghiệm thấy vết máu trên đó, đó chính là hung khí.
Nghe tới đây, ánh mắt Khâu Gia Vinh dao động như bị nói trúng tim đen, mặt mày xám tro. Anh ta mở miệng, mấp máy mấy lần rồi như tự nói chuyện với mình, thì thầm: “Tôi, tôi không giết người…”
Nói tới đây, cuối cùng biểu cảm của Khâu Gia Vinh cũng thay đổi, hung khí, bằng chứng, thậm chí cả lời khai của mẹ mình.
Anh ta chợt nhận ra, trong mắt cảnh sát, anh ta là hung thủ giết Quách Thành Phong.
Khóe miệng anh ta co giật liên hồi, một vài hình ảnh anh ta vốn không nhớ lại xuất hiện trong đầu.
Anh ta như nhìn thấy Trần Tuyết Hiền mỉm cười với mình, cô vươn tay, dịu dàng xoa má anh ta, sau đó hôn anh ta như một phần thưởng.
Rồi lại đến thi thể Quách Thành Phong xuất hiện… máu chảy khắp sàn.
Khâu Gia Vinh ôm đầu.
Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, nhanh chóng thấm ướt phần tóc trước trán.
Chẳng lẽ anh ta giết người thật sao?
Đến lúc này, dường như chính anh ta cũng không rõ mình có giết người hay không…
—
Gần mười một rưỡi tối, Lục Tuấn Trì ra khỏi phòng thẩm vấn. Hắn cúi đầu nhìn Tô Hồi ngồi trong phòng quan sát, “Thầy Tô, anh có nhìn ra vấn đề gì không?”
Tô Hồi khen ngợi hắn: “Anh nắm bắt nhịp thẩm vấn rất tốt, đến cuối cùng, anh ta đã sụp đổ rồi.”
Khúc Minh ngồi cạnh anh, nói: “Đúng là đồ điên, dù anh ta có giết Quách Thành Phong hay không thì cũng có ý định giết rồi, vậy đã là phạm pháp rồi.” Ông ngừng một lát rồi nói: “Mà người phụ nữ đó thật sự có sức hút tới vậy sao?”
Lục Tuấn Trì nói: “Trong lịch sử, còn ít người đấu tranh vì phụ nữ à?”
Tô Hồi nói: “Sắc đẹp, ham muốn, đố kỵ, bản thân những yếu tố này luôn khiến con người điên cuồng. Với một vài người đàn ông, họ có tâm lý thứ mọi người tranh nhau mới là thứ tốt, khi có không biết trân trọng, mất rồi mới tiếc. Trần Tuyết Hiền nắm chắc những mối liên hệ này, điều khiển tâm trí của những người đàn ông kia.”
Lục Tuấn Trì hỏi: “Vậy giờ anh có nghĩ Khâu Gia Vinh là hung thủ không?”
Tô Hồi nói: “Có thể đúng là anh ta giết người, anh ta đang nói dối cảnh sát hoặc có vấn đề về tâm thần thật, quên chuyện mình từng làm. Cũng có thể anh ta không giết người…” Anh nói tới đây, dừng một lát rồi nhìn sang Lục Tuấn Trì, “Nếu vậy thì kết quả sẽ càng đáng sợ hơn.”
Lúc này, Kiều Trạch cũng vừa hỏi Thiệu Trường Thanh xong, cậu in một bản ghi chép cho Lục Tuấn Trì xem, quá trình thẩm vấn vô cùng suôn sẻ.
Lục Tuấn Trì xem biên bản, “Người này cũng có vấn đề, liên tục nhấn mạnh mình không yêu Trần Tuyết Hiền, không biết cô ta đang ở đâu nhưng anh lại nghe ra vài thứ trong lời khai của hắn ta.”
Kiều Trạch hỏi: “Thứ gì?”
Lục Tuấn Trì ngẩng đầu, nói: “Dục vọng chiếm hữu.”
Đó là loại dục vọng chiếm hữu nồng đậm mà chính hắn ta cũng không nhận ra nhưng khi nhắc đến Trần Tuyết Hiền, hắn nói người phụ nữ đó như thuộc về mình, là đồ vật của riêng mình. Ngoài hắn ta, những người khác không xứng với cô, thậm chí không xứng có được cô.
Tô Hồi cũng đọc lướt qua lời khai.
Lục Tuấn Trì nói đúng, nhìn vào lời khai có thể thấy được tình cảm khác biệt Thiệu Trường Thanh dành cho Trần Tuyết Hiền. Đó là thứ dục vọng ban sơ nhất, là thứ tình cảm méo mó của riêng hắn ta, không chỉ là tình yêu.
Tựa như nhìn thấy một con bướm xinh đẹp trong vườn, muốn bắt lấy nó, sở hữu nó.
Tô Hồi nhìn Lục Tuấn Trì, “Tôi muốn đến nhà Thiệu Trường Thanh xem thử, được không?”
“Giờ đã khuya rồi.” Lục Tuấn Trì nhìn đồng hồ, giờ đã gần mười một giờ bốn mươi, không lâu nữa sẽ sang ngày mới.
Tô Hồi nói: “Tôi nghĩ đã đến bước này rồi, tiếp tục dồn ép có thể sẽ có kết quả, chúng ta sẽ dễ lại gần sự thật hơn.”
Lục Tuấn Trì suy nghĩ một hồi, đồng ý với Tô Hồi. Hắn vào phòng thẩm vấn, cúi xuống nhìn Thiệu Trường Thanh đang ngồi trên ghế, “Anh Thiệu, cảm ơn anh đã phối hợp, giờ đã muộn lắm rồi. Tôi phát hiện địa chỉ nhà anh tiện đường tôi về nhà, tôi lái xe đưa anh về nhé.”
Giọng Lục Tuấn Trì nghe có vẻ ôn hòa nhưng lại không cho phép người nghe phản đối.
Gọi là đưa về nhà nhưng đến nhà rồi tất nhiên phải vào ngồi một lát.
Thiệu Trường Thanh mỉm cười, nói: “Phiền cảnh sát Lục quá, đành nhờ anh vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]