Type-er: kieutrang1507
Vì có người chỉ dẫn, đoàn người của Cung Khắc cùng những cảnh sát đã đếnnơi trước không phải đi vòng vèo mà tiến thẳng tới một hộ gia đình trong thôn Vọng.
Thôn Vọng là một thôn trực thuộc địa phận quản lý của Lâm Thủy. Thôn không lớn, chỉ có khoảng trăm hộ gia đình. Về đêm, bếpnhà nào cũng đã tắt, chỉ còn lại một bầu không khí yên ắng. Duy có hailàn khói còn đang bốc lên nghi ngút, màu khói xám phản chiếu dáng hìnhngọn núi phía sau, như một con quái thú dữ tợn đứng giữa bóng tối.
Cảnh sát địa phương đi theo dẫn đường giới thiệu rằng đó là núi Vọng, trênnúi có suối nguồn, cung cập nước sinh hoạt cho các hộ dân trong thôn.Người đời trước đã đặt tên cho dòng suối ấy là suối Vọng Hương, ý muốnnói người nào đã uống nước suối thôn Vọng, cả đời này sẽ không rời bỏnguồn cội, quê hương.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này, Quan Lệ đã chọn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Đi ngang qua vài ngôi nhà gạch ngói trắng, chẳng mấy chốc một mảnh vườn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Đó là một ngôi nhà gạch vuôngkhông cao lắm, qua bức tường bao còn loáng thoáng nhìn thấy vài viênngói vỡ trên nóc nhà.
Có tiếng chó sủa vang vọng xung quanh.
“Nhà này có chó không?” Khó khăn lắm mới lên được cái dốc trước cửa nhà Quan Lệ, Diệp Nam Sênh đứng sau lưng Cung Khắc, nhìn vào trong khoảng sântối mù, lí nhí hỏi.
“Cô sợ chó?” Nhân lúc cảnh sát đang chuẩn bịđột nhập vào khoảng đất trống trước nhà, Cung Khắc hơi nghiêng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/41660/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.