Type-er: Lan Anh 2203
Diệp Nam Sênh và Cung Khắc một trước một sau đi ra khỏi phòng xác, người cảnh sát phụ trách quay phim đi phía trước.
Nối liền ra ngoài phòng để xác là một hành lang rất dài, rộng khoảng haimét, một bên tường mở ra hai ô cửa với khoảng cách rất xa, trên cửa treo loại rèm vén đơn giản bằng nhựa cứng, rộng khoảng nửa bàn tay. Gió thổi tới, rèm cửa đung đưa theo từng cơn gió mạnh yếu, phát ra những tiếngva đập bồm bộp.
Gió tới từ bên tường còn lại, ở đó mở mấy ô cửasổ, cửa sổ có diện tích không lớn nhưng lại được xếp với tần suất dàyđặc suốt cả bức tường, từ đó có thể nhìn ra một khoảng trời đang âm ucủa Lâm Thủy.
Có mấy ô cửa được mở, nước mưa hắt vào.
Bangười đi tới giữa hành lang, đúng lúc bắt gặp vài người từ phía đối diện đi đến. Đi đầu là một ông già của nhà tang lễ, khoảng năm mươi tuổi,chân không nhanh nhẹn lắm, gù lưng nghiêm trọng, được Giám đốc sắp xếpcho làm những công việc chỉ dẫn như hiện tại. Ông ấy đi lại cực kỳ chậmchạp, ít nhiều khiến Tiểu Lưu – cậu cảnh sát thuộc Công an quận Du Hoàiđi phía sau có chút sốt ruột. Tiểu Lưu và cậu cảnh sát đi trước Diệp Nam Sênh lướt qua nhau, Diệp Nam Sênh nghe thấy họ cùng lẩm bẩm một câu:“Cuối cùng cũng có manh mối”.
Làm cảnh sát ai cũng vậy, có mộtchút đầu mối mới là mừng ra mặt, nhưng đồng thời cũng vì những manh mốikhông dùng được mà cảm thấy khủng hoảng, thế nên thường trước khi vụ ánđược phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/41653/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.