Kiểu nhận biết “Hung thủ nằm trong số chúng ta” khiến Lê Hoan hơi ngây ra. Cô tự nhận mình cũng là một cảnh sát lão luyện đã trải qua nhiều vụ án, nhưng bây giờ ở cạnh nhau nên cũng không chú ý. Đúng vậy, nếu hung thủ thật sự là một trong số các cảnh sát, vậy thì việc để bọn họ tham gia vào quá trình điều tra vụ án rõ ràng là một việc làm không thông minh. Cũng may Mục Trung Hoa sành sỏi hơn với nhiều kinh nghiệm đã nói: “Đừng vội rút ra kết luận như vậy. Nóc nhà bị cháy sạch rồi, mảnh giấy lại không nhăn nheo, chẳng lẽ là ném từ ngoài vào. Cô không nhìn thấy bên kia có một hòn đá ư?”.
Nghe bà Mục nói vậy, mọi người đồng loạt quay qua nhìn. Quả nhiên ở chổ mảnh giấy vừa nằm có một hòn đá không lớn lắm, màu sắc đúng là khác với những khoảng bị cháy xung quanh. Cung Khắc cảm nhận được rõ ràng bầu không khí ban nãy còn căng như dây đàn xung quanh mình giờ đã nhẹ nhõm hơn một chút.
“Đội trưởng Lê, chúng ta phải chuẩn bị khám nghiệm pháp y. Cô dẫn mọi người ra ngoài xem còn manh mối gì khác không.” Mục Trung Hoa nói xong, không nhìn Lê Hoan lấy một cái mà ngồi xuống, bắt đầu quan sát thi thể.
Dưới ánh mắt nhắc nhở của Cung Khắc, Lê Hoan cũng chợt hiểu ý tứ phía sau câu nói của Mục Trung Hoa. Hòn đá rơi từ trên cao xuống, không thể nào không phát ra tiếng động. Cách giải thích duy nhất là hung thủ cầm giấy bọc hòn đá lại, gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850611/quyen-2-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.