Mặc dù tiếng còi cảnh sát chẳng mấy chốc đã khiến tiếng chửi rủa trong vườn ngừng lại, nhưng đôi tai nhạy bén của các cảnh sát đa phần vẫn có thể nghe thấy câu nói của con trai Trần Đông Lâm–Trần Nhất Hiểu: “Mẹ có thể đừng đổ hết mấy chuyện tồi tệ bố làm lên đầu con được không, con bảo ông ấy mua thứ đó sao?”. 
Khi cảnh sát xông vào vườn, hỏi Trần Nhất Hiểu, “thứ đó” rốt cuộc là gì, dù là Trần Nhất Hiểu hay người mẹ sắc mặt đã trắng bệch của cậu ta thì đều câm nín, không nói được câu nào. Đương nhiên, mặc dù họ không nói nhưng cảnh sát vẫn có cách. Khi một bọc đựng bột trắng quấn kín nilon được cảnh sát tìm thấy trong bồn nước tại nhà vệ sinh tầng hai thì người nhà Trần Đông Lâm thật sự không thể nói được câu gì nữa. 
Khi phương hướng lớn trở nên rõ ràng, công việc của cảnh sát cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Vợ của Trần Đông Lâm nhanh chóng khai nhận. Vì chi phí cho bảo vệ môi trường tăng cao, mấy năm nay thu nhập của mỏ than đã không còn được như trước. Nhưng Trần Đông Lâm lại là một người không biết thỏa mãn. Hắn không ngừng tìm kiếm cơ hội đầu tư mới, có ai ngờ tìm đi tìm lại lại tìm tới con đường buôn thuốc phiện này. 
Ngồi trong phòng thẩm vấn của Công an huyện Tân Hương, vợ của Trần Đông Lâm - một người phụ nữ có khuôn mặt không được coi là mỹ miều – sụt sùi kể lại tình hình hôm đó. “Tôi từng gặp Phương Hoành một lần, ông Trần nói là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850609/quyen-2-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.