Tiếng “sư phụ” của Trần Tấn khiến những người có mặt có phần mơ màng. Người đầu tiên tỉnh táo lại là Đông Đông. Nó buông tay Cung Khắc ra, bước lên vài bước, đứng giữa Trần Tấn và Cung Khắc, nghiêng đầu: “Em có thêm một tiểu sư đệ là anh từ khi nào , sao em không biết?”
Vừa nghe Đông Đông nói vậy, Diệp Nam Sênh lại mơ hồ thêm lần nữa. Theo lẽ thường, một đứa bé hơi bình thường một chút chẳng phải đều nói những câu mang hàm ý “Anh là ai” sao? Cô và Cung Khắc trao đổi bằng ánh mắt, thì ra suy nghĩ của hai người cũng giống nhau.
Diệp Nam Sênh ngao ngán thở dài: Đứa bé này đúng là không đi theo con đường bình thường, không nghĩ tới chuyện bố có thêm đồ đệ từ khi nào, mà lại nghĩ tới chuyện mình có thêm sư đệ từ lúc nào.
Cô cúi xuống nhìn Trần Tấn, cậu bé trắng trẻo với đôi mắt rất đẹp, đen láy mà không cứng ngắc. Lúc này đây, Trần Tấn đang giương đôi mắt to tròn ấy nhìn Diệp Nam Sênh.
“Cháu là ai?” Diệp Nam Sênh hỏi, hỏi xong cô hơi muốn cắn lưỡi tự tử, chắc chắn cô chẳng sáng tạo bằng Đông Đông rồi. Cậu bé nhìn cô rồi lại nhìn Đông Đông, sau đó dập đầu ba cái thật vang với Cung Khắc: “Sư phụ, cầu xin thầy nhận con, dạy con phá án đi ạ!”
Hả?
Hồi học tiểu học, Diệp Nam Sênh có một mơ ước. Cô muốn làm một nhà Vật lý học, vậy thì cô có thể tìm cách khiến trường học mất điện để khỏi phải đi học.
Cung Tiêu Đằng mới lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850603/quyen-2-chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.