Type: Bim Bin Ty
Trong ký ức của Diệp Nam Sênh, ký ức duy nhất được coi là đáng sợ là một vụán xảy ra trong một căn nhà cực kỳ cũ nát. Ngôi nhà đó được lợp rơm,dựng cột gỗ, cửa kính đã vỡ masy mảnh, vừa hay hôm đó còn là một ngàynhiều gió, khung cửa không ngừng phát ra những tiếng cọt kẹt, tóm lại là một căn nhà cực kỳ tan nát.
Diệp Nam Sênh còn nhớ trong tên củahuyện đó cũng có một chữ “Dương”, mà căn nhà rơm đó chính là “phòng giải phẫu” mà huyện cung cấp cho pháp y. Ở đó, Diệp Nam Sênh đã lần đầu tiên trong đời đã giải phẫu cho một thi thể chết một cách bất thường. Conngươi của nạn nhân bị móc đi, trên người tổng cộng hứng chịu hơn ba trăm nhát dao, da thịt bị dao băm nát như vảy cá, tóm lại cực kỳ khủngkhiếp.
Bây giờ mỗi lần hồi tưởng, Diệp Nam Sênh vẫn còn rõ nhữngngón tay ngả sang màu tím của người phụ nữ đó, vì móng tay bị tước khỏingón tay, cứ thể rỉ máu.
Diệp Nam Sênh cảm thấy đó là ký ức đángsợ nhất của cô, không phải vì nạn nhân nũ chết thê thảm thế nào mà vìhung thủ thật sự giết bà ấy là con trai ruột, một mối quan hệ mẹ conlệch lác khó mà lý giải.
Cô còn nhớ sau khi kết thúc vụ án đó, cô ủ dột quay về báo cáo với bà Mục. Khi ấy bà Mục nhìn cô bằng nét mặt kỳ lạ, một lúc sau đó đột nhiên ôm chầm lấy cô: “Nha đầu, cảm ơn con đãnương tay với mẹ, sau này mẹ sẽ không chê cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850593/quyen-2-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.