Type: maybe_i_love_you
Con hẻm hẹp dài, chỉ rộng hơn một người. Đó là nơi đèn đường không tìm thấy được. Nhờ ánh trăng mờ mờ, Diệp Nam Sênh miễn cưỡng nhìn thấy tận cùnglà một bức tường đã cũ, đầy những vết rạn nứt, còn có vô số những chỗlòi lõm thò thụt.
Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm một lỗ lớn trêngương mặt rỗ ấy, tiếng kêu thảm thiết từ đó vọng tới. Rõ ràng là tiếngcủa Cung Khắc, nhưng trước bức tường rõ ràng không có ai.
“902!”Bầu không khí này dường như không khiến Diệp Nam Sênh sợ hãi. Cô đi mấybước vào trong hẻm, giữa đường giẫm phải thứ gì trơn trơn nhầy nhầy,suýt nữa thì trượt ngã. Cô cúi đầu nhìn, loáng thoáng nhận ra đó là mộtđôi găng tay, của nữ, bị dính gì đó nên hơi trơn. Bĩu môi, cô lại tiếptục đi vào trong hẻm, có thể nhận ra con hẻm hẹp nhưng bất ngờ là rấtsâu. Không chỉ có vậy, Diệp Nam Sênh phát hiện khi cô đnưgs giữa ngõ thì không còn nghe được tiếng kêu thảm thiết ấy nữa. Hơn thế, dường như âmthanh gì cũng biến mất, chỉ còn lại màn đêm vô tận.
Cuối cùng, cô cũng đi tới tận cùng con hẻm, nhưng ngoài việc chạm tay vào một bứctường rỗ lỗ chỗ và ẩm ướt ra thì hoàn toàn không thấy Cung Khắc đâu.
“902…” Cô đang gọi thì từ đằng sau bỗng có một bàn đột ngột thò ra. Bàn tay ấy rất nhợt nhạt, lạnh như băng vòng qua cổ cô. Diệp Nam Sênh nghe thấyngười đó nói: Diệp Nam Sênh, anh yêu em…
Đương nhiên, trước đó vẫn còn câu nói có phần ngốc nghếch của Diệp Nam Sênh: 902!
“Hả?” Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850591/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.