Chương trước
Chương sau
Type: matnhung15
Kiều Ý mời Diệp Nam Sênh đến tham gia buổi gặp mặt, vào mùng ba Tết, tại khách sạn Kim Hoa.
“Ồ…” Diệp Nam Sênh cởi bỏ chiếc khăn lông màu cam trên cổ, tiện thể vắt lên một bên tay vịn của chiếc sofa vải màu xám. Sau đó cô ngồi xuống, cầm một lon nước ngọt màu xanh được bày trên bàn, lấy hai chân kẹp chặt chiếc lon, rồi dùng ngón trỏ bật nắp.
“Xì” một tiếng.
Cô đưa lon nước ngọt lên miệng uống một ngụm rồi mới tiếp tục hỏi Kiều Ý: “Vậy sư huynh à… đi cùng những ai thế?”
Vốn dĩ thấy Diệp Nam Sênh hồi lâu không nói gì, Kiều Ý đang suy nghĩ phải chăng mình nói có chỗ nào đó đường đột? Nghe Diệp Nam Sênh trả lời như vậy, đầu mày anh chợt dãn ra, “Ban đầy dẫn theo ‘đại sư tỷ’ của chúng ta, chính là người sau này không còn theo nghiệp pháp y mà qua Mỹ lấy chồng ấy. Chị ấy đã quay về, nghe nói hai đứa con trai sinh đôi của chị ấy cũng sẽ tới”.
Dĩ nhiên Diệp Nam Sênh còn nhớ đại sư tỷ. Chị ấy cùng chung họ Diệp với cô. Nhớ năm đó lớp pháp y của họ có tổng cộng mười mấy sinh viên chưa tốt nghiệp. Các giảng viên không có nhiều thời gian để quản lý họ thế nên hầu như họ đều được các đàn chị học nghiên cứu sinh dẫn dắt.
Đại sư tỷ rất nghiêm, nhưng lại chỉ yêu quý một mình Diệp Nam Sênh tính cách ngỗ ngược. Mỗi lần Diệp Nam Sênh phạm phải sai lầm gì, chị ấy luôn là người đầu tiên đứng ra nói đỡ giúp cô.
“Sư tỷ mama cũng trở về rồi!” Diệp Nam Sênh trào dâng cảm xúc ngỡ ngàng và mừng rỡ từ tận đáy lòng. Cô hay gọi chị Diệp là “Sư tỷ mama”.
Nhận ra niềm vui của Diệp Nam Sênh, Kiều Ý lại thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy nắm bắt thời cơ: “Không chỉ có mỗi đại sư tỷ đâu, Đại Hầu được phân tới thành phố Bân lần này cũng trở về”.
Trong đầu Diệp Nam Sênh dần hiện lên hình ảnh của Đại Hầu. Đó là một cậu bạn không cao lắm nhưng làm việc rất thông minh và nhạy bén, khả năng quan sát vượt trội. Kiều Ý nói Đại Hầu còn trẻ như vậy mà đã trở thành người dẫn dắt trong giới pháp y thành phố Bân rồi.
Cũng không lâu trước đây, trong tuần san chuyên ngành mà bà Mục mang về, Diệp Nam Sênh đọc được tin một vụ án lớn mà thành phố Bân mới hợp tác phá được. Vụ thảm án diệt môn ban đầu không chút manh mối đó đã dần dần nổi lên mặt nước sau khi được các pháp y kéo tơ tuốt vỏ. Mà pháp y chính khi đó chính là Đại Hầu.
Ký ức như những bọt khí ga nổi lên trong lon nước ngọt, một khi nắp bị bật ra thì những kỷ niệm cũ sẽ tranh giành đua chen để nổi lên, tới tận bờ môi, khóe miệng, kết thành một khoảng trắng xóa như bong bóng xà phòng, dính vào da thịt, cho ta một cảm giác mát mẻ.
Diệp Nam Sênh không khỏi vui mừng. Khi Kiều Ý kể lại chuyện mất mặt của một bạn học khác, cô còn phá lên cười sung sướng.
Kiều Ý cũng rất vui, mời lại lần nữa: “Em gái à, mùng ba Tết nhé, khách sạn Kim Hoa, năm giờ chiều, hẹn gặp lại em lúc đó”.
“Ha ha…” Diệp Nam Sênh còn chưa dứt cơn cười. Cô như bị sặc nước bọt, ho một tiếng rồi đặt lon nước đã được một nửa xuống, “Hả, anh à, anh nói gì cơ?”.
“Anh đang xác nhận lại thời gian và địa điểm buổi gặp mặt với em, mùng ba Tết nhé, khách sạn Kim Hoa, năm giờ chiều…”
“Em đâu có nói em sẽ đi.” Diệp Nam Sênh nói bằng giọng thoải mái. Cô nhìn chằm chằm mười ngón chân đang thò ra bên ngoài dép lê của mình. Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm dưới nền nhà nên dù có tới mùa đông, cô vẫn đi đôi dép lê mùa hè, có hình con chuột Mickey bằng nhựa.
Đôi tai của hai con chuột đen hai bên trái phải đã bị Long Long và Hồng Mao gặm sạch từ lâu.
Có lúc Diệp Nam Sênh nghĩ, chẳng phải nhựa có độc ư? Sao không khiến cho hai đứa “bại hoại gia phong” đó tiêu đời đi…
Có lẽ vì quá ngạc nhiên, một lúc sau Kiều Ý mới hoàn hồn trở lại, “Nhưng sư muội à, mấy bạn học thân thiết với em cũng đi cả, chẳng phải em cũng muốn gặp họ sao?”.
Biết Kiều Ý không nhìn thấy nhưng Diệp Nam Sênh vẫn nhún vai, “Sư huynh hình như anh quên nói với em rồi, Âu Tử Hành cũng tới phải không?”.
Cô lại cầm một quả táo trên bàn lên, tiếng nhai rồn rột vang lên rõ ràng bên ống nghe. Kiều Ý ấp úng. Nói thật lòng anh ấy và Diệp Nam Sênh không quá không thất, sở dĩ hôm nay anh ấy là người gọi cuộc điện thoài này cũng hoàn toàn để giúp đỡ người đó.
Nếu đã bị vạch trần thì Kiều Ý cũng không giấu giếm nữa. Anh ấy ho khẽ một tiếng: “Đúng là Tử Hành sẽ tới. Nhưng em không biết đâu, cậu ấy đã ly hôn, cũng nhiều năm rồi. Cuộc gặp lần này quả thực cũng do cậu ấy tổ chức, cậu ấy chỉ muốn gặp mặt em. Đương nhiên, tiểu sư muội, nếu em có khúc mắc, có thể đưa anh Cũng của em cùng đến không? Cũng là để các bạn được chứng kiến hạnh phúc của tiểu sư muội”.
“Sư huynh, em cũng muốn nói với anh đôi ba câu. Em và Âu Tử Hành cho dù có chuyện gì thì cũng đã là quá khứ. Em không phải nhật ký, muốn hoài niệm là mang ta lật lại. Anh ấy có tâm trạng đó cũng phải xem em có theo múi giờ ở Mỹ để tiếp đón hay không. Thứ hai, em không phải ngôi sao, hoàn toàn không muốn khoe khoang hạnh phúc của mình. Cho dù em muốn thì em cũng sẽ không thể hiện trước mặt người đàn ông ấy. Em không có thể chất tự oán như mấy nữ chính trong truyện Quỳnh Dao. Ý tứ của em đã đủ rõ ràng chưa ạ? Nếu rõ ràng rồi thì tạm biệt anh, em phải ăn táo đây. Bà Mục mà biết em vừa ăn vừa nói sẽ giết em đấy.”
Diệp Nam Sênh cúp máy.
Ăn táo xong, cô ngồi lại phòng khách một lúc hai chân gác lên mép sofa, lắc lư không ngừng. Giữa chừng, Long Long ngủ mơ màng lật người nằm bên cạnh chân cô, bị Diệp Nam Sênh đá một cái vào bụng không chút khách khí.
Long Long hoảng hốt cuống cuồng chạy lung tung khắp nơi trong phòng khách, va rầm rầm vào tủ, cuối cùng bị móng vuốt của Hồng Mao đang bực bội mở mẳ ra tóm lấy, đè xuống dưới người mình, thế giới của mọi người đều yên bình trở lại.
Diệp Nam Sênh bỗng nhiên có hứng thú với hai con thú cưng đã ở bên mình nhiều năm. Cô chống khuỷu tay lên đầu gối, sống lưng cong lại vừa đủ để lòng bàn tay chống được lên cằm. Cô cứ ngắm nhìn bọn chúng trong tư thế đó một lúc rồi mới đứng dậy đi tới tủ, lấy một túi đồ và đi ra ban công.
Vẫn là ban công lộ thiên đó, ngăn cách bằng cánh của thủy tinh hai lớp, nhiệt độ bên ngoài bỗng trở nên khắc nghiệt. Diệp Nam Sênh mở bao thuốc trong tay, lấy ta một điếu ngậm lên miệng. Đó là một bao thuốc màu xanh lục, phần trên bị xé đi, bên dưới là hình chim ưng màu vàng.
Đó là loại thuốc là vị bạc hà mà nhiều năm về trước, bà Mục cho cô. “Sobranie” là loại thuốc là thường được hoàng thất nước Anh sử dụng, hương bạc hà thanh thanh mát, có tác dụng bảo vệ cổ họng.
Lúc đó bà Mục nói con gái cũng có lúc không vui. Bà không ngại thấy con gái của mình dựa vào khói thuốc để xả hết mọi buồn bực, nhưng điều kiện tiên quyết là không được nghiện.
Bà Mục không được coi là một người mẹ đủ tư cách. Trong ký ức tuổi thơ, thời gian Diệp Nam Sênh ở bên mẹ rất ít ỏi. Nhưng bà là một người mẹ tốt, không hề nghiêm khắc, cũng không yêu cầu Diệp Nam Sênh phải hoàn hảo. Thậm chí còn cho phép con gái phát sinh thói quen không tốt như hút thuốc thế này.
Có lẽ chính vì vậy, bớt đi sự tò mò, Diệp Nam Sênh cũng không nghiện thuốc. Hút chư được nửa điếu, cô đã quyết định quên sạch đoạn tình cảm mơ màng chưa kịp trưởng thành kia đi.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao, cô vẫn lôi bao thuốc đó ra.
Bầu trời trên đầu đen xì xì, lác đác sao nhưng những ngôi sao hiếm hoi ấy lại sáng rực một cách kỳ lạ.
Diệp Nam Sênh ngậm thuốc, mặc một chiế áo ngủ mỏng manh, ngân nga trong gió: “…Nếu anh không chịu nói, em sẽ không hỏi. Nhưng bây giờ anh buộc phải thừa nhận, tình yêu có khi là một sự trầm luân…Di di di…”.
Ca từ là gì, người hát bài này là ai, Diệp Nam Sênh không còn nhớ nữa. Cô không thích nghe nhạc Pop, bài hát duy nhất nhớ được cũng là bài năm xua được đại sư tỷ bật đi bật lại trong ký túc xá nên mới in hằn vài câu.
Thật ra có lúc, Diệp Nam Sênh cũng cảm thấy mình thật kỳ lạ. Giống như khi xưa lúc cô tận mắt nhìn thấy Âu Tử Hành khoác tay một người con gái khác vào siêu thị mua sắm, cô vẫn có thể chào hỏi anh ra mà mặt không biến sắc: “Hi, trùng hợp quá”.
Âu Tử Hành nói tình cảm cô dành cho anh ta hoàn toàn không phải là yêu.
Còn đánh giá mà đại sư tỷ dành cho Diệp Nam Sênh là cô bị thiếu mất một sợi gân. Nhưng lời nhận xét của đại sư tỷ dành cho Âu Tử Hành lại khiến Diệp Nam Sênh rất vui, chị ấy nói Âu Tử Hành mặt người dạ thú.
Cô ngậm điếu thuốc, cười khẽ.
Bên cạnh vọng tới một âm thanh, là tiếng đẩy cửa sổ. Cung khắc tắm xong, trên người khoác một chiếc áo bông màu trắng, để hở cổ, lộ ra xương hõm vai gầy nhẳng, bên dưới là chiếc quần màu be, cũng là kiểu rộng rãi. Tóc anh đã được lau khô, không còn giọt nước nào lộ liễu, nhưng cũng chưa khô hẳn, có mấy lọn dính vào nhau. Anh đeo chiếc kính gọng vàng trên mũi, rõ ràng ban nãy đang xem sách.
“Đứng lâu lắm rồi, sẽ cảm đấy”. Anh nói.
Diệp Nam Sênh không hề có ý muốn vào nhà. Cô bước ngang mấy bước, đi thẳng tới gần lan can sát bên cạnh ban công nhà 902.
“902, anh từng thích người nào chưa?” Cô hỏi. Cung Khắc nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu.
Diệp Nam Sênh lập tức nhảy dựng lên như con thỏ nhỏ bị thui, “Ai!”.
Cung Khắc ấn nhẹ mấy cái lên cằm rồi hất hàm về phía Diệp Nam Sênh, “Em”.
Diệp Nam Sênh ngán ngẩm, xua tay về phía Cung Khắc, “Em không tính”.
“À, anh hiểu rồi.” Cung Khắc gật đầu, “Em không được coi là người”.
Cách đùa giỡn nhạt nhẽo của Cung Khắc lại có hiệu quả tốt một cách bất ngừ, Diệp Nam Sênh nhe nanh múa vuốt với Cung Khắc qua cửa ban công, tâm trạng đã thoải mái hơn.
Sau một hồi vui vẻ, Diệp Nam Sênh lại trầm xuống. Cô hỏi Cung Khắc một vấn đề: “902, em không thích trang điểm, cũng chẳng dịu dàng. Nói theo lời của bà Mục thì em không có chút nữ tính nào. Anh chắc chắn anh thích em chứ?”.
Diệp Nam Sênh thật sự đang hỏi vấn đề này một cách nghiêm túc. Nói thật lòng, tới tận bây giờ, dường như cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình trước kia đối với Âu Tử Hành rốt cuộc có được coi là thích hay không.
Cung Khắc chân thành gật đầu, “Thật ra anh cũng không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu. Đúng là ở một vài phương diện nào đó, em chẳng có ưu điểm gì. Nhưng điều duy nhất anh chắc chắn là anh sẽ không buông tay để nhường em cho bất kỳ ai”.
Anh đã nghe được cuộc điện thoại của Kiều Ý và Diệp Nam Sênh.
Kỳ thực, Cung Khắc cũng không biết rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào bản thân mình đã không thể rời mắt khỏi người con gái này nữa. Có lẽ từ lúc cô và Đông Đông cùng cầm nam châm; có lẽ là khi đối mặt với cả một thi thể trương phình, cô vẫn không hề nhíu mày; càng có thể là sau khi cô đá Vạn Đại Cường một cái được anh hôn khẽ, sau đó ôm chặt lấy anh.
Yêu là một đề toán không có cách giải, chỉ có đáp án là điều chắc chắn duy nhất.
Diệp Nam Sênh dụi mắt, sống mũi cay cay, “Nhưng chúng ta phải thương lượng một chút, chẳng có điểm nào tốt chỉ là câu em nói khi tự kiểm điểm bản thân, còn anh đừng nói em như vậy được không?”.
“Được.” Cung Khắc muốn cho cô một nụ cười, đáng tiếc kết quả chỉ là một gương mặt hơi giật giật.
“902!”
“Ừ?”
“Em muốn ôm anh…”

“Muốn ngay bây giờ cơ!” Trong lúc đó, Diệp Nam Sênh đã trèo lên rìa ban công.
“Đời đã.” Cung Khắc xoa xoa đầu mày. Có lúc bản thân anh cũng hết cách với cô gái nói gió là phải mưa này, “Đông Đông ngủ rồi, để anh mở cửa cho em”.
Tối hôm ấy, vốn dĩ có thể xảy ra chuyện gì đó. Diệp Nam Sênh treo cả cơ thể lên người Cung Khắc, ôm anh, hôn anh. Cơ thể mềm oặt của cô cọ qua cọ lại trên người anh, sau đó cả hai cùng ngã ra giường. Áo sơ mi mới cởi một nửa, Cung Khắc phát hiện ra Diệp Nam Sênh đã ngáy khò khò, ngủ mất tiêu rồi.
Haizz…Cung Khắc hiếm khi thở dài, anh đắp chăn cẩn thận cho Diệp Nam Sênh, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách.
Anh cần phải bình tĩnh một chút.
Nhưng muốn bình tĩnh trong những tình huống thế này, sao mà khó thế!
Tết năm nay tới sớm hơn thường lệ, ngày ba mươi Tết chính là ngày cuối cùng của tháng một. Trước Tết, Đới Minh Phong và Hạ Đồ tới thăm Cung Khắc. Đối với cặp đôi Diệp Nam Sênh và Cung Khắc vừa xảy ra chút thay đổi tinh tế trong quan hệ, Hạ Đồ nháy mắt đưa mày một lúc, Đới Minh Phong thì lại nghiêm túc nói rằng: Ngày cưới nhớ phải mời tôi ly rượu ông mai.
Đới Minh Phong coi mình là ông mai, nhưng Diệp Nam Sênh không hề quên sự khinh thường ban đầu anh ấy dành cho mình.
Về sau nói tới Đới Minh Trang, Đới Minh Phong thở dài. Xem ra cái Tết này đối với nhà họ Đới chẳng vui vẻ gì.
Sau đó tự nhiên nhắc lại vụ án mật thất mới kết thúc không lâu. Nghĩ tới đây, Diệp Nam Sênh bỗng muốn cười, vì Cung Khắc cứ cách vài ba hôm lại tới tìm Cận Hoài Lý, thứ nhận được chỉ là một mảnh giấy của nhà Vật lý học.
Mảnh giấy viết thế này:
Khi nào cậu tiêu hóa sạch sẽ chỗ canh của vợ tôi thì hãy tới tìm tôi.
Cái nhà Vật lý học này hẹp hòi quá đáng! Diệp Nam Sênh nói vậy.
Diệp Nam Sênh vốn dĩ đã hẹn Mục Trung Hoa sẽ về nhà vào ngày ba mươi Tết, Cung Khắc cũng về Dung Bắc đúng hôm ấy, sau đó hai người sẽ sắp xếp cùng về hai gia đình chúc Tết. Nhưng đúng ngày hai mươi tám Tết, Diệp Nam Sênh bất ngờ nhận được điện thoài của Mục Trung Hoa, nội dung là bắt cô về nhà, ở nhà có khách muốn gặp mặt cô.
Bà Mục rất hiếm khi long trọng như vậy, Diệp Nam Sênh mập mờ đoán được vị khách bất ngờ ghé thăm ấy là ai.
Cô không kể với Cung Khắc, chỉ nói là về nhà một chuyến rồi ra ngoài.
Dạo năm vòng quanh quảng trường Hằng Dung, mua cho bố một chiếc gối massage, mua quần áo mới cho bà Mục, còn mua cả đồ cho Cung Khắc và Đông Đông, lúc ấy Diệp Nam Sênh mới hài lòng đi ra khỏi cửa chính, bắt xe ngay trước cửa. Cô báo địa chỉ nhà mình.
Cửa nhà bật mở, hương hoa bách hợp cùng nhiệt độ ấm áo phả vào mặt, Diệp Nam Sênh cúi đầu thay giày, “Bà Mục, mẹ tự mổ não cho mình hay sự cảm hóa bao năm nay của bố con cuối cùng cũng có hiệu quả vậy, đã chịu bỏ tiền ra mua hoa tươi rồi”.
“Nam Sênh, anh tặng cô giáo đấy.”
Đáp lại cô là chất giọng dịu dàng ôn hòa của một người đàn ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.