Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời Diệp Nam Sênh hiểu thế nào là hồi hộp.
Hồi thi đại học, môn đầu cô trả lời được một nữa, rồi ngủ thẳng đến khichuông hết giờ reo vang, nước dãi còn rớt ướt cả nữa bài thi nọ. Cứ nhưvậy, Diệp Nam Sênh bình thản thi hết các môn còn lại, vớt vát đổ vàongôi trường nguyện vọng một.
Kì thi lấy chứng nhận pháp y, côchạy lệch một dao nhưng lại vòng một đường bổ xung vào vị trí thiếu sótnhư chưa có chuyện gì sảy ra. Giám khảo lần đó vì sự bình tĩnh này nênđã đặc cách cho cô qua.
bà mục từng nói: Khi sinh con gái, chắt chắn bà đã quên nhét cái tế bào căng thẳng nhỏ xíu đó và đầu Diệp Nam Sênh rồi.
Nhưng Diệp Nam Sênh của bây giờ có thể khẳng định một trăm phần trăm với mẹrằng: Bà Mục, con không hề thiếu cái linh kiện đó, mẹ nghe nhịp tim củacon này!
Cô mím môi, tròn xoe mắt nhìn Cung Khắc. Cung Khắc không trốn tránh, cũng không đáp lại cái nhìn của cô.
Rất lâu sau, anh bỗng nhiên đứng bật dậy, im lặng đi ra phía cửa. Diệp NamSênh sốt sắng đuổi theo sau và hét: “Này, 902, dù gì em cũng là con gái, cũng là cọc đi tìm trâu, có được hay không cũng phải có lời chứ!“.
Cung khắc quả nhiên đã dừng lại. Anh quay đầu, vết bầm trên cằm bắt đầuchuyển tím. Cung Khắc chống một tay lên khung cửa, hỏi Diệp Nam Sênhphía sau lưng: “Nghĩ cách khác là nghĩ cách gì?“.
”Uống thuốcđộc, cứa cổ, treo cổ, cách gì cũng được, tóm lại em thích anh rồi!” Khitâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850547/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.