Type: Lan Anh 2203 
Ngày 11 tháng 11, đêm khuya, Lâm Thủy tuyết rơi nặng hạt. 
Trên cánh cửa chớp ở tầng hai, phòng số tám Đại học Y le lói một tia sáng.Tia sáng ấy như đang đung đưa, phản chiếu lên tấm kính, tựa hồ gió lớnthêm chút nữa sẽ khiến nó tắt lịm. 
Một nữ sinh ở giường trên vìnửa đêm lạnh quá mà thức giấc, mơ màng ngồi dậy tìm quần áo đè lên chăn. Cô ấy là người phương Bắc, từ nhỏ đã sống trong một mùa đông có khôngkhí khô, tới Lâm Thủy học tập được năm năm mà vẫn chưa quen với kiểuthời tiết lạnh ẩm ướt ở đây. 
Cô ấy lật người chuẩn bị ngủ tiếp,nhìn thấy cái bóng mảnh khảnh ở giường dưới vẫn đang đọc sách bèn cấtgiọng ngái ngủ: “Nhiếp Duy, có cần phải vậy không? Muộn lắm rồi, cậukhông ngủ cũng phải để người khác ngủ chứ”. 
Trong giọng điệu không mấy thiện chí còn bật lên một câu đầy ẩn ý: Cậu quấy rầy giấc ngủ của tôi rồi đấy, học sinh giỏi ạ! 
Cô bạn tên Nhiếp Duy vẫn không đáp lại bạn cùng phòng tiếng nào, chỉ giơtay vặn tối ngọn đèn xuống. Cái bóng của Nhiếp Duy càng trở nên gầy gòvà bướng bỉnh dưới ánh đèn vàng. 
Thấy lời nói của mình không cóhiệu quả triệt để, cô bạn tầng trên cuối cùng cũng từ bỏ, xoay ngườitiếp tục giấc mơ còn dang dở của mình. 
Tuyết rơi cả đêm. Sáu giờsáng, cô bạn tầng trên mở mắt ra, vươn vai vặn mình rồi xuống giường.Chiếc đèn bàn trên giá sách vẫn sáng, phía dưới để mở cuốn sách Bệnh lý y học, đang dừng lại ở trang 134 và 135, bên trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-hinh-canh/1850542/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.