"Ý ngươi là bách tính trong Kinh thành đã biến thành hoạt thi?". Vương bá vội vàng gật đầu. Túc Tiển biến sắc, y cau mày hỏi tiếp, "Tổng cộng là bao nhiêu?"
Vương bá run rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán, "Đếm...đếm không xuể. Đông nghịt, chen chúc kín đặc mọi ngóc ngách. Ít...ít nhất cũng trăm vạn"
Quách Ngạn Thanh nghe đến đây sắc mặt đại biến, "Tại sao lại nhiều như vậy!". Y siết chặt quyền, sống lưng thẳng tắp hướng về phía tiền viện, nếp nhăn trên trán càng sâu thêm. Sau một hồi im lặng, dường như hạ quyết tâm, y quay người nói với Túc Tiển, "Lát nữa ta sẽ cải trang thành Hoàng thượng, dẫn dụ bọn chúng. Ngươi và Hư Không đưa Hoàng thượng và Uông đại nhân rời khỏi đây từ cửa sau".
Gió thổi rào rạc, cuốn tung cành lá ngoài sân, sáp nến men theo giá cắm từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi lên bàn. Mâu quang Quách Ngạn Thanh kiên nghị không thể phản bác, tầm mắt dừng ở phía Túc Tiển rồi nhanh chóng quét về phía nội viện, "An nguy của Thánh thượng là trọng yếu. Hoàng thành bất ổn, sau khi rời khỏi đây, ngươi nhất định phải nghĩ ra cách trừ khử yêu tăng kia".
"Đại nhân" Túc Tiển chậm rãi lên tiếng, mắt cụp xuống, lòng bàn tay y chẳng hiểu do vô tình hay cố ý đã đặt lên chuôi đao. "Người không thể đối phó được thứ yêu tà bên ngoài. Nếu muốn dẫn dụ bọn chúng, không bằng để ta làm".
"Không được!" Quách Ngạn Thanh quả quyết cự tuyệt, "Ngươi..." Y cau mày nhìn Túc Tiển, lo lắng đi qua lại trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461930/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.