Chương trước
Chương sau
Ninh Hoàn lẩm bẩm ra khỏi phòng đúng lúc bắt gặp Vương bá đang đi tới, "Ninh công tử, đúng lúc ta đang muốn tìm công tử đây".
"Có chuyện gì?" Ninh Hoàn bối rối hỏi.
Vương bá mỉm cười chỉ về phía bên ngoài, "Công tử tự mình ra xem một chút". Ninh Hoàn nghi hoặc gật đầu, đi theo Vương Bá.
Phía trước sân là hai người đang đứng đầy chật vật, đầu tóc rối tung, y phục lấm lem bùn đất hòa cùng vết máu, nhìn chả khác nào hai kẻ khất cái từ nơi khác đến. "Đường... Đường ca, Canh Dương". Ninh Hoàn mãi mới nhìn ra, thấy hai người bình an trở lại hắn vô cùng mừng rỡ.
Ninh Thịnh nhìn Ninh Hoàn, "Vừa về đến Kinh thành thì vị lão bá này nói ngươi đang ở trong phủ của Túc đại nhân, ta không yên tâm nên ghé xem thế nào". Ninh Thịnh cau mày nhìn Ninh Hoàn cẩn thận, thấy hắn vẫn tay chân lành lặn, mặt mũi hớn ha hớn hở thì yên tâm thở một hơi. "Ngươi không sao là ta yên tâm rồi".
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Ninh Thịnh vẫn còn cảm thấy sợ, vốn là muốn trách cứ hắn một phen nhưng trong lòng y hiểu rõ. Người Ninh hoàn cứu là Túc Tiển, Cẩm y vệ đã giúp bọn họ không ít lần. Y do dự một hồi rồi mới lên tiếng hỏi, "Túc đại nhân thế nào rồi?".
"Vẫn khỏe!" Ninh Hoàn còn tức đây này, hắn bĩu môi bực bội. Bất chợt hắn phát hiện vết băng bó trên cổ tay Ninh Thịnh, nơi ấy vẫn còn đọng máu khô. Ninh Hoàn chỉ vào vết thương hỏi, "Đường ca, cổ tay ngươi bị sao thế này?".
Ninh Thịnh nâng tay lên thản nhiên nói, "Canh Dương nói máu tươi có thể dẫn dụ đám quái vật kia. Lúc ấy ta cũng chẳng kịp nghĩ nhiều liền trực tiếp cắt tay dụ bọn chúng". Y chợt nhớ tới điều gì thì cười lớn, giơ tay vò đầu thiếu niên đứng bên cạnh, làm đám tóc đã rối nay lại càng rối hơn. "Không nghĩ tới tiểu tử này còn rất có tài. Lần này thoát ra được hoàn toàn nhờ vào hắn".
Canh Dương bối rối quay đầu đi, giải thích, "Ta...... Ta cũng có làm được gì đâu". Gương mặt bướng bỉnh quật cường chả mấy chốc đã bị ánh nhìn chăm chú của Ninh Hoàn đánh bại, rốt cục cũng không kiềm nồi mà lộ ra nét ngại ngùng. Canh Dương dứt khoát cúi đầu, mắt nhìn mũi giày không nói một lời.
"Nhị vị công tử không bằng vào phủ đổi bộ xiêm y trước đã, ta sẽ đi chuẩn bị nước tắm". Vương bá nhìn hai người chật vật thì lên tiếng đề nghị.
Ninh Thịnh xấu hổ cười, nếu không phải vì lo lắng cho an nguy của Ninh Hoàn... y còn chẳng thể chịu nổi mùi tanh hôi trên người đây. Ninh Thịnh gãi gãi đầu, "Vậy thì làm phiền".
Canh Dương vốn muốn cự tuyệt liền bị Ninh Thịnh dùng một tay túm lấy cổ áo lôi đi, vừa đi còn vừa càm ràm, "Ngươi còn không thèm ngửi thứ mùi bám trên người đi. Hay cứ định như thế này mà ra ngoài để quan sai đuổi ra khỏi thành như đuổi khất cái hả?".
Canh Dương vùng vẫy hết công phu mà không thoát được thì quay mặt đi bướng bỉnh, Ninh Thịnh tức giận lên tiếng, "Ngươi tiểu tử này, xem ra là ngươi ghét tắm!".
"Meo ——" Từ xa vọng đến tiếng mèo kêu mềm mại, Ninh Hoàn quay lại nhìn thấy Hư Không đang bế bạch miêu đi tới. "Hư Không đạo trưởng", Ninh Hoàn kêu lên.
Hư Không ngẩng đầu, cục bông nhỏ trong lòng cũng ngước lên. "Mèo của ngươi?".
Ninh Hoàn lắc đầu, "Là mèo của Vương Chiêu Nghi, ta chỉ thuận tay mang nó về thôi". Hắn đưa mắt nhìn bạch miêu, cặp mắt trong suốt, xanh biếc như lưu ly nhìn chăm chú Ninh Hoàn, miệng nhỏ "meo" một tiếng lộ răng sữa.
"Vật nhỏ này sao tự nhiên lại ngoan như vậy hử?" NInh Hoàn bĩu môi, chán ghét không thèm nhìn nữa, còn lùi về sau vài bước.
Bạch miêu ủy khuất meo một tiếng, cổ họng phát tiếng rầu rĩ. Hư Không xoa xoa đầu nó trấn an, ngước mắt cười tà nhìn Ninh Hoàn, "Vật nhỏ này trước đây không ngoan sao?".
Ninh Hoàn nuốt nước miếng một cái, lắc đầu nói, "Một lời khó nói hết".
"Nga?" Hư Không dừng động tác tức thời, "Sao mà khó nói?". Y chớp chớp mắt, bày ra cái vẻ rửa tai lắng nghe.
"Thì chính là..." Ninh Hoàn định thuận miệng bịa cái lý do qua loa. Chưa kịp nói nửa câu đã bị người đến từ phía sau cắt ngang, "Sư huynh nếu thích mèo thì mang về nuôi đi". Túc Tiển đã y phục chỉnh tề bước ra ngoài.
Ninh Hoàn xoay người, thấy Túc Tiển mặc quan phục, hai thanh loan đao treo bên hông, hắn nghi hoặc hỏi, "Ngươi định đi đâu?".
Túc Tiển trả lời, "Trấn phủ sử đại nhân xảy ra chuyện, ta phải vào cung một chuyến". Lời nói thốt ra vô cùng tự nhiên.
Ninh Hoàn kinh ngạc, "Nguyên lai là ngươi đã biết, ta còn định lát nữa sẽ nói với ngươi đâu".
Vẻ mặt Túc Tiển nhất thời khựng lại, giọng mất tự nhiên, "Thì ta...... Ta dĩ nhiên là biết". Khóe mắt y đảo sang một bên, đúng lúc đụng phải Hư Không ôm mèo "xem kịch vui". Túc Tiển liền nói, "Là sư huynh nói cho ta".
"Nguyên lai Hư Không đạo trưởng cũng đã biết?" NInh Hoàn nhìn Hư KHông xác nhận.
Khóe miệng Hư Không co giật, bàn tay phủ lên bạch miêu cũng khựng lại. Y quay sang Túc Tiển bắt gặp ánh mắt như đao trợn lên của ai kia thì ý vị thâm trường ừ một cái, "Trên đường tới đây ta có nghe qua".
Sống lưng Túc Tiển đang cứng ngắc lúc này mới dịu xuống. Ninh Hoàn cau mày hỏi, "Chẳng lẽ người trong Kinh thành đã biết hết?".
"Cái này..." Hư Không thoáng do dự, đang định nói thì Túc Tiển chặn lời.
"Hắn là nghe chuyện từ Cẩm y vệ. Cẩm y vệ trong Kinh thành này đa số đều biết hắn" Túc Tiển cất giọng không-thể-bình-thường-hơn kết luận.
Ninh Hoàn gật đầu "Như vậy a". Hắn khẽ mím môi, "Vừa vặn, ta cùng ngươi ra ngoài. Ta phải về nhà một chuyến. Mấy ngày nay không gặp phụ mẫu, chỉ e lại bị mắng một trận".
"Ngươi muốn vào cung?" Hư Không đặt bạch miêu xuống đất, cho nó tùy ý chạy chơi. "Cũng được, ta cũng muốn xem xem Hỉ Nhạc Phật kia rốt cuộc là thứ gì".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.