Túc Tiển vịn xe đẩy giúp hai người trèo ra ngoài. Vừa thoát khỏi thùng thịt thối, được hít thở không khí bên ngoài ba người cảm giác như sống lại.
Ninh Hoàn ngước mắt quan sát khoảng sân nhỏ trước mắt. Tiểu viện bao phủ bởi những tấm ván đổ nát, không có một bóng cây, dưới chân là nền gạch đá xanh nứt nẻ đầy bùn đất. Nhưng kỳ quái là, ở cái nơi âm u ẩm thấp như vậy mà không có lấy một bụi rêu. Bốn phía bao quanh bởi lớp khói xám nhàn nhạt, mà ở chính giữa khoảng sân là một căn phòng có cánh cửa đỏ chói nồng nặc tử khí, tựa như một con quái vật với khoang miệng mở to như bồn máu.
"Chúng ta đi vào sao?", Ninh Hoàn liếm đôi môi khô khốc nhỏ giọng nói.
Túc Tiển nhìn chằm chằm cánh cửa, đột nhiên y quay đầu nhìn Ninh Hoàn hỏi. "Biết leo mái nhà không?".
"Leo mái nhà?". Ninh Hoàn méo miệng nhìn phần mái ngói phía trên.
Túc Tiển gật đầu giải thích, "Nếu cứ thế xông vào sẽ bứt dây động rừng, chúng ta lên mái nhà thám thính trước đã".
Ninh Hoàn bừng tỉnh, tự đắc ưỡn ngực nhỏ, gật đầu dứt khoát, "Ta biết nha! Trước kia lén chạy đi chơi, mái nhà in dấu chân ta đây không biết bao nhiêu lần".
"Thật?"
"Thật chứ!"
Túc Tiển liếc nhìn vẻ mặt tự mãn của ai kia, y giễu cợt hỏi một câu chốt, "Thế mà có cái hàng rào tre cũng không leo qua được?".
Ninh Hoàn nhất thời cứng họng, suy đi tính lại cũng chỉ dám thỏ thẻ, "Thì..thì là ta cố gắng cẩn thận một chút, lúc đấy chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461915/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.