Edit: Hjunk
Tương Ninh và Độc quả phụ đi trước quay lại thúc giục vài lần, hai người chậm rãi đi ra khỏi tiểu viện, trước khi ra ngoài Ninh Hoàn còn lo lắng quay đầu nhìn lại. Căn phòng tầng hai vẫn đang bừng sáng, ánh nến Hỉ nhảy nhót lập lòe trong đêm tối phản chiếu trên bóng cửa sổ một vầng đỏ nhàn nhạt. Bỗng nhiên có một bóng người lướt qua cửa sổ rồi dừng lại, hắn dựa vào chấn song, tầm mắt như thể hướng về phía bọn họ, Ninh Hoàn giật nảy mình mắt không chớp nhìn chằm chằm phiến cửa sổ kia, hắn kéo kéo ống tay áo Túc Tiển.
"Sao vậy?" Túc Tiển quay đầu hỏi.
"Bên cửa sổ có người.". Ninh Hoàn chưa kịp nói xong bóng người kia đã biến mất, "Kỳ quái". Ninh Hoàn trừng mắt nhìn lại, tay chỉ về vị trí bên cửa sổ, "Rõ ràng vừa nãy ở đúng chỗ này". Túc Tiển ngẩng đầu theo tầm tay hắn nhìn qua, lông mi y khẽ run lên trầm ngâm quan sát phiến cửa sổ đóng chặt.
"Các ngươi còn định nán lại đến khi nào? Ta nghĩ hai ngươi cố ý đúng không?". Độc quả phụ sốt ruột gọi to, ả ta tâm thần không yên quay đầu nhìn Tương Ninh, "Tương sư gia, ngươi thật sự nhìn thấy Hầu tử đi ra ngoài một mình đúng không? Ngươi chắc chắn không nhìn lầm?".
Nửa sườn mặt Tương Ninh khuất trong bóng tối, hắn gật gật đầu, "Hắn cầm đèn lồng xông ra khỏi cổ trạch". Độc quả phụ nhìn chằm chằm đại môn cổ trạch, thật lâu không lên tiếng.
"Không phải muốn đi ra ngoài tìm sao?" Túc Tiển đến gần hai kẻ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461894/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.