Túc Tiển phát hiện một cuộn giấy da dê dưới thân xác chết. Đã qua nhiều năm, cuốn da dê cơ hồ hòa làm một với quần áo của thi thể, chữ viết không thể nhìn rõ, may mắn mơ hồ còn có thể xác nhận đây là một tấm bản đồ. Túc Tiển ngẩng đầu nhìn con đường âm u phía trước, "Đến tâm trận thì biết".
Hai người vừa muốn rời bước bỗng nhiên tim đèn lóe lên mấy hồi rồi vụt tắt, bốn phía chìm vào bóng tối. "Túc Tiển?" Ninh Hoàn nhẹ giọng hỏi.
Chỉ thấy từ màn đêm đen đặc có âm thanh "ken két, soàn soạt" kỳ quái vang lên, không khí dần lan tỏa mùi tanh nồng thối hoắc. Ninh Hoàn chợt thấy có khí lạnh thổi sau lưng, hắn hơi nghiêng đầu. Lúc này hỏa chiết trong tay Túc Tiển dần phát sáng, một cái đầu be bét máu me dán sát vào Ninh Hoàn. Thất khiếu thổ huyết, máu thịt trên mặt đã thối rữa rơi rụng từng mảng, khuôn miệng nó há rộng nồng nặc mùi tử khí.
Ninh Hoàn hét to một tiếng, lăn một phát đến bên người Túc Tiển. Thi thể tái nhợt chậm rãi quay lại, Túc Tiển cau mày lộ rõ biểu tình kinh tởm không kém, đoản đao trong tay y vung lên, "soạt" một tiếng đầu lâu văng ra khỏi thân người.
Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng than thở "Tại sao mấy cái thứ đồ kia lại cứ thích tìm ta như thế a??"
"Không thì sao?" Túc Tiển một bên vừa nghiên cứu bản đồ vừa bình tĩnh đáp lời.
"Thì...thì cứ tìm ngươi một lần, ta một lần có phải công bằng hơn không!" Ninh Hoàn bĩu bĩu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461882/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.