"Chúng ta bám theo ra sau núi sao?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển liếc nhìn về phía cửa lắc đầu "Họ trở lại rồi".
"Trở lại?" Ninh Hoàn sửng sốt, nghe một tiếng 'két' cửa mở ra, phụ nhân vừa đi đã trở lại, sắc mặt trắng bệch như đèn cầy, bước chân cứng nhắc tựa như không nhìn thấy hai người bọn họ, thân thể bà ta như tượng gỗ tiến thẳng vào phòng trong. Ninh Hoàn một bụng nghi ngờ nhìn Túc Tiển, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Túc Tiển mím môi "Theo sau".
Bước chân phụ nhân dần chậm lại ngồi trước bàn trang điểm, bà ta nhìn thẳng vào chiếc gương đồng xám xịt, cởi dây buộc mái tóc dài, cầm chiếc lược gỗ trên bàn chải từng chút một.
"Tảo hà hồng đâu đâu. Thưởng ngưu vũ lưu lưu. Vãn liễu hồng đâu đâu. Tảo thần đại nhật đầu". Bà ta vừa lẩm nhẩm hừ ca vừa chải đầu, lời bài hát kỳ lạ Ninh Hoàn chưa từng nghe qua, "Hòe thỏ mục. Tảo kê khẩu. Tang hà mô nhãn, du phụ lựu".
(Đoạn này mình bó tay, tra Baidu cũng không ra là bài ca dao nào. Các bạn biết tiếng giúp mình nhé)
Đôi mắt đục ngầu của bà ta đột nhiên nhìn về phía Ninh Hoàn, đôi môi đỏ như máu nhếch lên một nụ cười.
"...Nàng kia nhìn thấy chúng ta?" Ninh Hoàn phát hoảng.
"Cảnh tượng lặp lại trước lúc chết của bà ta" Túc tiển lắc đầu, bình tĩnh trả lời.
"Dao nhi ngoan ngoan, a nương đi tìm ngươi". Trong chiếc gương đồng lốm đốm, vẻ mặt bà ta tê dại, đầy sầu thảm. Bà ta dừng chải tóc, lặng lẽ vắt khăn trắng trên xà nhà, giẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/461880/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.