Ninh Hoàn trong lòng vẫn căng thẳng, Yến gia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có Long diên thảo? Tại sao tất cả một trăm lẻ bảy người đều bị giết?
Ninh Hoàn bị Túc Tiển trừng đến toàn thân khó chịu, hắn rũ mắt nhỏ giọng lẩm bẩm "Trên người ta thật sự không có loại giải dược này". Tây sương uyển vô cùng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. "Hơn nữa, đã xảy ra án mạng, chúng ta nên tìm đến người của Đại Lý Tự mới đúng chứ"
Túc Tiển nhếch miệng cười mỉa mai "Ngươi sẽ không cho rằng một vụ thảm án diệt môn sẽ kinh động đến Cẩm Y Vệ sao?"
"...Vậy rốt cục tại sao lại là ngươi?" Ninh Hoàn còn đang bấn loạn, nghe vậy liền ngẩng mạnh đầu.
"Ta đã nói Cẩm Y Vệ phá án, không phận sự đừng hỏi nhiều" Túc Tiển không kiên nhẫn đẩy người đi về phía trước, Ninh Hoàn do dự trong chốc lát rồi cũng bám theo.
Xuyên qua hành lang khoảng cách đến hồng môn ngày càng gần. (cái cổng đỏ ở chương trước đó ạ)
"Nơi đó thật sự có quái vật ăn thịt người, ta không lừa ngươi, chúng ta hay là quay trở lại đi thôi".
Túc Tiển cười nhạt "Yên tâm, không chết được".
Màn đêm sắp buông xuống, tiếng chân của hai người vang trên hành lang trống trải "cạch, cạch". Từ xa đã thấy mùi máu tanh nồng đậm, lan tràn trong không khí. Túc Tiển lấy ra hỏa chiết, ngọn lửa trong bóng đêm lóe lên, chiếu sáng quỷ ốc thâm u, tĩnh mịch.
Lúc này, trong phòng đã cực kỳ hỗn loạn, 107 chiếc đầu người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/270596/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.