*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- --
"Cô phần trủng, huyền dạ khấp. Cửu tuyền hoang dã, quỷ trù trướng". (Tạm dịch: Ngôi mộ lẻ loi, đêm đen vang tiếng khóc. Cửu tuyền hoang vu, ma oán quỷ sầu). Thanh âm ai oán vang vọng, réo rắt như giọng một nữ nhân. Ninh Hoàn cuống quýt kéo lấy vạt áo của Túc Tiển "Tiếng gì vậy?"
Túc Tiển nhíu mày nghi ngờ, như thể y không hề nghe thấy tiếng ca. Ninh Hoàn bất chất kéo tay áo y "Ngươi... ngươi không nghe thấy tiếng ca của nữ tử sao?"
Túc Tiển lắc đầu. Ninh Hoàn nhíu chặt lông mày, nghi hoặc lẩm bẩm "Chẳng nhẽ ta nghe nhầm?"
Túc Tiển khó thấy mà không trào phúng hắn, cẩn thận dặn dò "Nơi này rất cổ quái, ngươi theo sát ta, chớ chạy lung tung". Ninh Hoàn thấp thỏm nhìn bốn phía, gật đầu xác nhận.
Hang càng sâu, kén trắng trên đỉnh đầu càng dày đặc, đến cuối đã không thể nhìn thấy đường phía trước. Ninh Hoàn còn đang băn khoăn không biết tiếng ca kia là thật hay giả liền bị Túc Tiển kéo sang một bên. Hắn loạng choạng, khó hiểu ngẩng đầu nhìn nam nhân. Y không lên tiếng, chỉ hừ một tiếng ra dấu im lặng, ánh mắt rơi vào nơi khác.
Đằng xa là một con Nhân diện thù khổng lồ đang bay lơ lửng giữa hang động. Con quái vật cao đến năm trượng, cường tráng, trên người mọc chi chít bướu thịt, nhìn kỹ mới thấy chúng đang không ngừng di chuyển, chen lấn nhau. Ninh Hoàn tắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-ghi-chep-chuyen-than-quai-nam-gia-tinh/270590/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.