Chương trước
Chương sau
Edit: Yên
Hà Tiểu Bảo nghe Lâm Thời Hằng nói mới phát hiện ra là trên chỗ ngồi của mình có người, hắn ta vừa mới bị dọa sợ, cho dù trong lòng tò mò cũng không dám lên tiếng, cho nên liền ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng cạnh Hà Tuyết Châu, tay thì cầm quyển sách quạt gió cho chị mình.
Hắn ta không nói lời nào cũng vô dụng, Lâm Thời Hằng cũng đã nói là đứa nhỏ rồi, vậy nên Trương Ngạn Minh cũng không thể lại đi đoạt lấy chỗ ngồi của đứa nhỏ Hà Tiểu Bảo này được, cho dù ngày thường hắn ta không coi ai ra gì ở bộ đội thì cũng chỉ có thể âm trầm mặt chậm rãi đứng lên.
Cùng lắm là đứng một đoạn đường thôi, Trương Ngạn Minh lại không cho rằng Lâm Thời Hằng có thể thật sự nhìn hắn ta đứng như vậy được, rốt cuộc thì trước kia, tên xuất thân nhà quê này chẳng phải luôn nhường hắn ta hay sao?
Đáng tiếc là cái ý tưởng này của hắn ta vừa xuất hiện thì người đàn ông tuấn mĩ ngồi đối diện liền thúc giục nói: "Tiểu Bảo, ngồi vào đi, anh quạt gió giúp chị em là được rồi."
Hà Tiểu Bảo nghe lời ngồi xuống.
Trong lòng Trương Ngạn Minh liền lộp bộp một cái, đừng nhìn hắn ta hiện tại đang làm phó đoàn, thế nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng phải ăn đau khổ gì cả, tối hôm qua đã không ngủ ngon rồi, hôm nay lại dây dưa một phen với em trai Miêu Tinh, hơn nữa dọc theo đường đi hai chân cũng chưa từng dừng chạy, dù cho bên ngoài có rực rỡ thế nào thì trong xương cốt Trương Ngạn Minh cũng chỉ là một tên đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như cũ, giờ phút này hai chân đau nhức đến nỗi đứng cũng không đứng nổi nữa.
Vốn dĩ cho rằng Lâm Thời Hằng có thể thức thời nhường ra vị trí, kết quả thế mà hắn còn không thèm đi xem sắc mặt người khác.
Trương Ngạn Minh suy đoán Lâm Thời Hằng vẫn còn đang hận chuyện Miêu Tinh, rốt cuộc thì từ sau sự kiện kia, thái độ của hắn mới đột nhiên thay đổi lớn.
Tưởng tượng đến cái thái độ này đều là do một kẻ thất bại tức giận mà thôi, tâm tình hắn ta mới tốt hơn một chút.
Còn chưa kịp vui vẻ lâu, Lâm Thời Hằng cũng đã "tốt tính" mà nói: "Trương phó đoàn, hai người không mua được vé xe sao? Không thì dựa vào chỗ bên cạnh chỗ ngồi chúng tôi đi, thế thì có thể dễ dàng chăm sóc lẫn nhau hơn."
Trương Ngạn Minh cực kỳ không vui.
Sao hắn ta có thể nguyện ý đứng trước mặt tình địch với bộ dáng chật vật như vậy trong thời gian dài được chứ.
Chỉ là không đợi hắn ta từ chối, Miêu Tinh cũng đã nhanh chóng đồng ý, buông hai cái túi lớn trong tay xuống, đầy mặt cảm kích với Lâm Thời Hằng: "Thời Hằng, thật cảm ơn anh, bọn em sẽ dựa vào nơi này nghỉ ngơi."
Sắc mặt vốn khó coi của Trương Ngạn Minh lại càng thêm xanh mét.
Miêu Tinh luôn luôn thấu hiểu tâm ý của người khác sẽ nhìn sắc mặt hắn ta mà làm, sao trước mặt Lâm Thời Hằng thái độ lại khác thường như vậy chứ.
Rõ ràng biết hắn ta không ưa Lâm Thời Hằng vẫn cứ đồng ý đứng ở đây nghỉ ngơi, trong đầu cô đang nghĩ cái gì thế? Chẳng lẽ vẫn còn tình ý với Lâm Thời Hằng?
Khi Trương Ngạn Minh chưa xác định quan hệ với Miêu Tinh thì không nói làm gì, cho dù mỗi lần nhìn thấy Miêu Tinh bám lấy Lâm Thời Hằng thì hắn ta cũng chỉ ghi hận lên trên người Lâm Thời Hằng, nhưng hiện tại Miêu Tinh đã thành người phụ nữ của hắn ta rồi thế mà còn tiếp xúc với Lâm Thời Hằng, hơn nữa gia đình và em trai Miêu Tinh không đem lại ấn tượng tốt cho hắn, Trương Ngạn Minh luôn tự xưng là yêu Miêu Tinh cho nên vĩnh viễn sẽ không trách cô trong lòng cũng bắt đầu có chút không thoải mái.
Miêu Tinh hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Trương Ngạn Minh, chính xác mà nói thì dù cô ta có để ý cũng sẽ không để trong lòng, trên đường hai người cùng về quê của Miêu Tinh, có lúc nào Trương Ngạn Minh có sắc mặt tốt đâu chứ?
Thời điểm ở nhà thì thái độ qua loa có lệ với ba mẹ cô ta, lúc bảo em trai cô ta đi mua vé xe thì thái độ lại giống như đại thiếu gia sai khiến người hầu vậy, sau đó trên đường đuổi theo xe lửa cũng không biết giúp cô ta xách đồ một chút.
Cả hai cái túi hành lý lớn đều là do Miêu Tinh một mình xách, dọc theo đường đi tay cô ta mỏi đến nhũn ra, làm nũng với Trương Ngạn Minh muốn nhờ hắn ta xách hộ một chút, thế mà người đàn ông này lại nói cứ trực tiếp vứt đi, Miêu Tinh luyến tiếc đồ không muốn vứt, chỉ đành phải tự mình cầm lên xe lửa.
Trong lòng cô ta vốn không thoải mái, vừa nhìn thấy Lâm Thời Hằng thái độ ôn hòa, tướng mạo tuấn tiếu, một thân thoải mái thanh tân ngồi trên chỗ ngồi thì liền lên tới đỉnh điểm.
Vốn dĩ mục tiêu ban đầu của Miêu Tinh là vị đoàn trưởng Lâm Thời Hằng tính cách ôn nhu này chứ không phải là Trương Ngạn Minh, là do Trương Ngạn Minh cứ không ngừng bám lấy cô ta, cũng tại hắn đè cô ta lên tường cường hôn khi Lâm Thời Hằng hôn mê nên hắn mới từ bỏ cô ta.
Kết quả là cô ta đi theo Trương Ngạn Minh, người này lại đối xử như vậy với cô ta.
Khi không còn yêu đương vụng trộm kích thích nữa, Trương Ngạn Minh đã từng bá đạo soái khí, đối mặt với bất kỳ ai đều thể hiện ra bản tính kiêu ngạo, tự tin trong mắt Miêu Tinh giờ đây gần như không có chút ưu điểm nào cả.
Trước kia cô ta thích hắn ta nói một thì không có hai, mà sau khi loại nói một không có hai này thể hiện ra lúc hắn ta không chịu giúp cô ta xách đồ thì liền biến thành tức giận cùng chán ghét.
Giờ này phút này, Miêu Tinh nhìn một chút người đàn ông đang dịu dàng quạt gió cho người phụ nữ bên cạnh, trong lòng nảy lên nhàn nhạt ý hối hận.
Nếu bây giờ mà đổi thành Thời Hằng, hắn nhất định sẽ không chờ cô ta mở miệng đã giúp cô ta xách đồ rồi.
"Ồ."
Xe tiếp tục chạy về phía trước, cảnh sắc vụt qua nhanh chóng làm Hà Tuyết Châu thấy hơi lóa mắt, cô khó chịu nhắm mắt lại, đến bên tai chồng nhỏ giọng nói mình muốn đi WC.
"Anh đi cùng em."
Lâm Thời Hằng lập tức đứng lên, đặt túi trên chỗ ngồi, dặn dò với Hà Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, anh cùng Tuyết Châu đi WC, em trông chỗ ngồi đi."
Đôi mắt Miêu Tinh lóe lóe, nhìn thoáng qua Hà Tuyết Châu sắc mặt trắng bệch thân thể suy yếu, trên mặt liền lộ ra tươi cười, ôn nhu nói: "Thời Hằng, đúng lúc em cũng muốn đi, để em đi cùng chị Tuyết Châu đi nhé?"
"Không cần."
Thái độ Lâm Thời Hằng dịu dàng như cũ, chỉ là vào lúc nghiêng người tránh đi tay Miêu Tinh đang định duỗi đến đây, bàn tay to thon dài liền lập tức làm một tư thái bảo vệ ôm lấy bả vai vợ: "Tôi không yên tâm cô ấy."
Chỉ là đi WC mà thôi, lại nói nữa, tuy rằng diện mạo Hà Tuyết Châu khá thanh tú nhưng làn da, dáng người đều không tốt như nhau, có cái gì đâu mà không yên tâm chứ.
Miêu Tinh muốn khinh thường, nhưng đáy lòng lại tràn đầy đố kị vừa nảy sinh, cho tới bây giờ Trương Ngạn Minh cũng chưa từng quan tâm cô ta như vậy nữa.
Càng đối lập thì Miêu Tinh lại càng hối hận lúc trước không nên làm chuyện thân mật với Trương Ngạn Minh, lẽ ra ngay từ đầu phải mạnh mẽ từ chối, nếu Thời Hằng không nghe được mà nói thì có lẽ bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi.
Rõ ràng khi đó, Thời Hằng đã có chút mềm lòng với cô ta rồi.
Đúng rồi!
Đôi mắt Miêu Tinh đột nhiên sáng lên, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.
Thời Hằng, không phải là hắn đang cố ý để cô ta nhìn đấy chứ?
Rốt cuộc thì trước khi hai người quen biết nhau, tuy rằng biết Lâm Thời Hằng có một người vợ ở quê, nhắc chưa bao giờ nghe qua hắn nhắc tới người đó với mọi người, khi đó có lần Miêu Tinh còn làm bộ vô tình đụng phải thủ hạ của Lâm Thời Hằng ở bệnh viện để thử hỏi thăm, người trong bộ đội bọn họ không có ai biết Lâm Thời Hằng có vợ ở quê cả.
Nếu Lâm Thời Hằng thực sự săn sóc vợ như biểu hiện bên ngoài như vậy thì sao lại chưa từng nhắc tới cô ta một câu trong bộ đội như vậy chứ?
Chắc chắn là hắn vẫn còn ôm ý niệm nhung nhớ với cô ta, nhưng do e ngại Trương Ngạn Minh ở đây cho nên mới có thể làm ra bộ dáng tìm đủ mọi cách chăm sóc vợ như vậy.
Miêu Tinh càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, tưởng tượng đến chuyện Lâm Thời Hằng vẫn còn nghĩ tới mình, trong lòng liền còn thêm nóng lòng hơn.
Nếu sau khi cô ta cùng Trương Ngạn Minh ở bên nhau sống hạnh phúc mỹ mãn, lúc thấy Lâm Thời Hằng trong lòng nhiều nhất cũng chỉ có nhất thời bất bình mà thôi, nhưng hiện thực là, Trương Ngạn Minh giống như là một đứa nhỏ mãi chẳng lớn lên nổi vậy, đừng nói chăm sóc cô ta, không cần Miêu Tinh chăm sóc đã rất tốt rồi.
Trước không nói so với Lâm Thời Hằng thì chức vị của Trương Ngạn Minh thấp hơn mà chỉ nói đến đến hắn ta không chịu nhường nhịn cô ta, không chịu quan tâm đến người nhà của cô ta thôi, trong lòng Miêu Tinh đã cảm thấy tràn đầy nguy cơ rồi.
Trước kia không có lựa chọn tốt hơn nên không nói, hiện tại đã có hy vọng Lâm Thời Hằng vẫn còn nhớ đến cô ta, trong lòng Miêu Tinh liền vui vẻ lên.
Bây giờ cô ta chỉ mới đồng ý ở bên Trương Ngạn Minh, hai người vẫn chưa kết hôn, mà cái người tên Hà Tuyết Châu kia dù so chỗ nào cũng đều kém cô ta, vừa nhìn liền biết là loại tính cách sẽ không biết lấy lòng người khác rồi.
Nói không chừng, cô ta có thể nhân cơ hội này làm Thời Hằng có hứng thú với mình thêm một lần nữa.
Còn Trương Ngạn Minh thì......
Nếu cô ta không thành công, tính cách Lâm Thời Hằng như vậy chắc chắn sẽ không nói ra, nếu thành công, một người là đoàn trưởng, một người là phó đoàn trưởng, dù cho Trương Ngạn Minh không phục cũng sẽ phải nuốt xuống cục tức này thôi.
Miêu Tinh tính toán tốt hết mọi thứ, Lâm Thời Hằng lại không cho cô ta cơ hội tiếp xúc, xe lửa đi thẳng một đường đến luôn bộ đội trong thành thị, Miêu Tinh cũng chưa thể nói được một câu nào với Lâm Thời Hằng hết.
Ngay cả Hà Tuyết Châu vì thân thể không khỏe cho nên ngoại trừ lúc ăn cái gì hay uống nước ra thì từ đầu đến cuối đều ngắm hai mắt dựa vào trên vai chồng, Miêu Tinh thấy mà thầm mắng một tiếng ma ốm trong lòng.
Ánh mắt cô ta lại chuyển lên trên người Hà Tiểu Bảo.
Tuổi còn trẻ, lại còn ngoan ngoãn như vậy, hơn nữa còn là em trai Hà Tuyết Châu nữa, nếu nói khách sáo vài lời với cậu ta chắc là sẽ đạt được hiệu quả không tệ đâu nhỉ?
Hà Tiểu Bảo đang vui vẻ nhìn xe lửa dần dần dừng lại, đừng tưởng rằng sau khi hắn ta thuận theo liền sẽ ngoan ngoãn, hắn ta đang chờ xe lửa dừng lại, sau đó đi tìm một cái bốt điện thoại công cộng để gọi điện thoại cho mẹ.
Chị ba sợ mẹ nhất, hắn ta liền bảo mẹ nói chị ba cho hắn ta về nhà, nếu như anh rể không cho thì để cho mẹ nói với chị ba là được rồi.
Xe lửa vừa dừng lại, Hà Tiểu Bảo liền lập tức như chim nhỏ chạy trốn ra khỏi nhà giam vui sướng đứng lên, nào ngờ vừa mới đứng lên thì đằng sau liền truyền đến thanh âm giống như ác ma của anh rể: "Tiểu Bảo, xách đồ đi."
Sắc mặt Hà Tiểu Bảo tràn đầy đau khổ, nhanh chóng thay đổi lại khuôn mặt ngoan ngoãn, nghe lời đeo bọc hành lý lên vai mình, vì e ngại vẫn còn nằm trong phạm vi trông chừng của anh rể cho nên hắn ta liền ân cần đi theo sau Hà Tuyết Châu đang được Lâm Thời Hằng đỡ lấy, vừa vác hành lý nặng nề còn vừa phải cẩn thận không cho ai đụng tới cô.
Nhịn đi!
Hắn có thể nhẫn nhịn mà!
Chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc xuống xe thôi, chờ đến lúc gọi điện thoại cho mẹ xong thì sẽ không còn phải sợ gì nữa!
Hà Tiểu Bảo chịu đau khổ, Miêu Tinh cùng Trương Ngạn Minh đứng đằng sau lại cho rằng hắn ta là người trẻ tuổi cần mẫn hiểu chuyện biết quan tâm chăm sóc chị gái, Trương Ngạn Minh nhớ đến em trai Miêu Tinh trong lòng liền không thoải mái, đi nhanh tễ đến trong đám người xuống xe lửa, chỉ để lại Miêu Tinh vất vả xách lên hai cái túi lớn nhìn cái người tuy rằng vẫn chưa kết hôn với mình nhưng việc chồng nên làm cũng đã làm hết rồi kia không hề quay đầu lại đã rời đi, âm thầm cắn răng.
Cô ta nỗ lực thở ra một hơi, thanh âm dịu dàng gọi lại người trẻ tuổi đằng trước: "Tiểu Bảo, Tiểu Bảo......"
Hà Tiểu Bảo đang chảy mồ hôi đầy đầu, nghe thấy có người gọi mình, xoay người nghi hoặc nhìn người phía sau mình.
Tóc Miêu Tinh hơi hơi có chút hỗn độn, trên khuôn mặt trắng nõn má đỏ ửng một mảnh, một đôi mắt chứa đựng đầy sự ngượng ngùng e lệ, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, ấp ủ vài giây mới ôn ôn nhu nhu nói: "Chị Miêu không xách nổi hành lý nữa, em có thể giúp chị một chút được không?"
Bình thường lúc đi xe lửa về quê cô ta cũng không ít lần dùng chiêu này rồi, chỉ cần là một người đàn ông thì bị mình nhờ như vậy nhất định sẽ...
"Tôi cũng không xách nổi nữa, tôi còn đang muốn cô giúp tôi xách hộ nữa đấy."
Hà Tiểu Bảo không thể hiểu được nhìn thoáng qua người phụ nữ mới gặp lần đầu tiên đã không biết xấu hổ nhờ hắn ta hỗ trợ này, kéo bọc hành lý lên cao một chút, quay đầu tiếp tục đuổi theo chị gái và anh rể.
Hà Tiểu Bảo từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình "con gái là cỏ cây, con trai là bảo bối" hoàn toàn không cảm thấy mình từ chối có gì sai cả, vừa quay đầu đã ném Miêu Tinh ra sau đầu, chỉ để lại cô ta sắc mặt xanh mét đứng giữa đám đông tức giận đến nỗi suýt thì ngất xỉu rồi.
Vừa xuống xe lửa, nhìn thì thấy Hà Tiểu Bảo như thể đang ngoan ngoãn đi theo sau chị gái và anh rể, trên thực tế đôi mắt lại không ngừng chuyển động quan sát xung quanh, rốt cuộc thì hắn ta cũng tìm thấy một cái bốt điện thoại công cộng.
Thật tốt quá!
Có thể gọi điện thoại về nhà xin giúp đỡ được rồi!
Hà Tiểu Bảo vui sướng muốn chạy qua, kết qua sau cổ chợt lạnh, cả người đã bị Lâm Thời Hằng xách lên giống như xách gà con vậy.
Đi hai bước, nhét vào trong xe, ném bọc hành lý vào trong, liền mạch lưu loát.
Lâm Thời Hằng cười tủm tỉm sờ sờ đầu em vợ đang ngồi sát vào chỗ ngồi vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, đại khí cũng không dám bày ra, cúi đầu không dám nhìn mình: "Tiểu Bảo, vừa nãy anh rể đã nhờ Trương phó đoàn chăm sóc em cho tốt rồi, hắn ta đồng ý rất sảng khoái."
"Em yên tâm đi, sau này hắn ta nhất định cis thể chăm sóc em rất tốt."
"Đúng rồi, bên trong bộ đội có bao ăn ở, không có chỗ nào cần tiêu tiền cả, vừa nãy anh rể đã thu lại tiền của em hết rồi, đều để ở chỗ anh cả, tiền trợ cấp cũng như thế, chờ đến lúc chúng ta cùng trở về lại trả em."
"Sau này em muốn gọi điện thoại cứ trực tiếp đến tìm anh, anh sẽ nhìn em gọi."
Nói xong, người đàn ông tướng mạo tuấn mỹ tươi cười ôn hòa: "Đương nhiên, nếu như em không muốn thì bây giờ anh rể sẽ đưa cho em."
Dứt lời, bàn tay to thon dài đang đặt trên đỉnh đầu Hà Tiểu Bảo của hắn liền nắm chặt lại.
Hà Tiểu Bảo nơm nớp lo sợ, thân thể cứng đờ: "Em nguyện ý...đi vào bộ đội."
Chờ đến khi tay Lâm Thời Hằng rời đi, người trẻ tuổi trắng trẻo mập mạp gần như đã cho rằng đầu mình sẽ bị bóp nát liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim thình thịch nhảy lên, nhìn về phía anh rể hỏi han ân cần chị gái mình ngồi ở ghế phụ chỗ đối diện, nỗ lực an ủi bản thân.
Tuy rằng không có tiền, cũng không thể gọi điện thoại cho mẹ, nhưng tốt xấu gì anh rể cũng coi như vẫn quan tâm đến hắn ta, còn đi chào hỏi với vị Trương phó đoàn kia nữa.
Có Trương phó đoàn quan tâm, cuộc sống ở bộ đội chắc có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Anh rể có thể nhờ hắn ta, vậy thì quan hệ giữa bọn họ chắc cũng không quá tệ.
Nghĩ như vậy, trong lòng liền có một chút an ủi.
***
Bên này, Trương Ngạn Minh và Miêu Tinh cũng đã lên xe, Miêu Tinh vất vả buông hai cái túi lớn xuống, phát hiện Trương Ngạn Minh vừa nãy còn sắc mặt khó coi giờ đã thành bộ dáng tâm tình không tệ lắm rồi, tò mò hỏi một câu.
"Ngạn Minh, sao anh tự nhiên lại vui vẻ vậy?"
"Không có gì."
Trương Ngạn Minh nói có lệ một câu, không định nói cho Miêu Tinh chuyện Lâm Thời Hằng nhờ mình.
Hừ, cái tên ngu xuẩn này, đi nhờ người khác thế mà lại chọn nhờ hắn ta.
Nhưng mà có thể khiến cho Lâm Thời Hằng phải đi nhờ vả, vậy thì cái tên Hà Tiểu Bảo này cũng nhất định rất quan trọng trong lòng hắn.
Không dạy dỗ được Lâm Thời Hằng, chẳng lẽ hắn ta cũng không dạy dỗ được một thằng nhóc như vậy sao?
Trong bộ đội tất nhiên Trương Ngạn Minh không thể làm việc quá đáng quá mức, nhưng mà đối với một tên tiểu binh như vậy thì lại có rất nhiều biện pháp huấn luyện.
Hắn ta quang minh chính đại huấn luyện người khác, dù cho là Lâm Thời Hằng thì cũng không thể can thiệp vào được.
Nghĩ đến đây, Trương Ngạn Minh đắc ý, hơi hơi ngửa đầu.
Hắn ta liền chờ bộ dáng nhìn em vợ chịu khổ mà đau khổ không thôi của Lâm Thời Hằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.