Chạy tới chỗ ở của Hoành Mạch Lâm, ta một cước đá tung cổng nhà lão. 
Cái cổng lay lắc chút hơi tàn rồi cạch một cái, rớt xuống đất. 
Ta bĩu môi, hô vọng vào bên trong nhà “Chúng ta về rồi, đi ra!” 
Từ lúc nghe tiếng ta đạp hư cái cổng, Hoành Mạch Lâm đã kích động từ trong nhà vọt thẳng ra ngoài, động tác trôi chảy khỏe mạnh không hề giống một lão già sắp xuống lỗ. 
“Cái hộp, cái hộp lấy được rồi sao?” 
Ta không để ý đến lão, đỡ Y Phong đi thẳng vào trong nhà, tìm một chỗ trống ngồi xuống, sau đó mới phát hiện Tiệm thuốc di động cũng ở đây. 
Hắn kinh ngạc vui mừng sáp lại gần, đặt tay lên mặt ta lắc qua lắc lại, rồi thở phào nhẹ nhõm. 
“Quá tốt, ngươi còn sống. Tiền của ta được cứu rồi.” 
…Ta hất tay hắn ra, định mở miệng nói thì bị Hoành Mạch Lâm chen ngang. 
Tựa hồ có chút chột dạ, lão liếc ta một cái, rồi lại nhìn Y Phong. 
“Nhìn các ngươi như vậy thì đúng là nơi đó quá nguy hiểm nha.” Dừng một chút, lão lại mong đợi nhìn sang “Cái hộp sao rồi?” 
Ta cười lạnh “Dĩ nhiên là đã lấy được. Nhưng bây giờ chưa thể đưa cho ngươi được đâu.” 
Lão sửng sốt một chút, không chờ lão mở miệng nữa, ta nói luôn “Ta cần thuốc giải.” 
“Tất nhiên sẽ đưa thuốc giải cho các ngươi.” 
“Không riêng gì thuốc giải độc của ngươi, còn cả Vĩnh Miên nữa.” 
“Vĩnh Miên?” Hoành Mạch Lâm trợn to mắt, suy nghĩ một chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-duong-thanh-dai-hiep/2408559/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.