“Thí chủ, như vậy là chúng ta có thể thuận lợi thoát khỏi?” Mộc Sinh vẫn níu chặt lấy tay áo của ta, thật giống như đứa nhỏ mới nhận ra người thân đã thất lạc nhiều năm của nó.
Ta mở đôi mắt cá chết mặc kệ hắn níu, vừa muốn bước ra khỏi phòng, nghe hắn nói thế thì chợt khựng lại. Cũng đúng, tuy nói nội lực của ta đã mất, không đủ tạo thành uy hiếp, nhưng ít người canh gác như thế thì cũng thật kì lạ.
“Éc…”
Đang suy nghĩ, đột nhiên Mộc Sinh run một cái, phát ra tiếng kêu rên, nhưng xung quanh không có tiếng động nào, ta kinh hãi quay đầu nhìn thì thấy Mộc Sinh đã nhũn người, ngã vào trong ngực ta.
Ui giùi ui, nặng chết đi được…
Cố gắng đỡ hắn dậy, sau khi chỉnh lý tư thế cho hắn, ta từ từ tiến lại gần cai ngục, lấy đi thanh đao trên người tên đó, rồi nhìn khắp xung quanh. Chẳng biết từ lúc nào, bên người đã vây quanh vài người, trang phục quen thuộc kia khiến ta muốn phun máu.
“Ảnh vệ?”
Không sai, mấy tên này rất giỏi dịch dung và chơi trò ném ám khí, ít người thì có thể ám sát, nhưng nhiều người thì có thể quần ẩu, tèn ten, đó chính là ảnh vệ của Thiên Ma giáo. Bởi vì đám ảnh vệ đi đi tới tới đều vô tung vô ảnh nên không biết ai là ai, do đó khó có móc nối giao tình với bên đó, nhưng tên ảnh về cầm đầu này đang dùng lỗ mũi để nhìn ta, bộ dáng rất chi là quen thuộc a,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-duong-thanh-dai-hiep/2408359/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.