Chu Lương Ngư quyến rũ kinh diễm tất cả mọi người xong, liền cứ như thế cao điệu rời đi, còn thành công biến hoa viên nhỏ thành cảm giác như đi trên điện Kim Loan, làm văn võ bá quan nhịn không được xoay người nhìn theo thân ảnh của hắn, thẳng đến khi đã biến mất không thấy, mới si ngốc rời tầm mắt.
Đám người không nhìn nữa, mới giật mình hoàn hồn: Bọn, bọn họ đây là làm sao vậy?
Thế mà lại cảm thấy muốn cứ như vậy đi theo công chúa, liền tính chỉ là một bóng lưng, bọn họ nhìn cũng thấy đã nghiện?
Trời ạ, bọn họ có phải bị trúng tà hay không? Đồng thời trúng độc của công chúa?
Các vị đại thần lơ đãng liếc nhau, đều thấy được si mê ở đáy mắt đối phương, hắng giọng khụ một tiếng, bất động thanh sắc dời tầm mắt, đứng đắn lên: Không được, tuyệt đối không thể để đồng liêu biết mình là người nông cạn như vậy, bọn họ chính là những đại thần của nước Yến, làm sao.... làm sao có thể trầm mê trong sắc đẹp của công chúa được?
Nhưng..... công chúa thật sự quá đẹp đến mức nhìn mà chân cũng muốn mềm!
Vân Vương khắc chế không quay đầu lại nhìn, liếc Khương Như Mạn một cái thật sâu: "Mạn Nhi, lại đây với bổn vương." Dứt lời, dẫn đầu nâng bước đi về một phía.
Khương Như Mạn nhìn ánh mắt si mê của mọi người, hận đến ngứa cả răng, nàng không thể phản bác được những gì tiện nhân kia nói, làm sao bây giờ? Vân Vương ca ca có phải tức giận rồi không?
Nhưng ánh mắt cuối cùng của Vân Vương, làm lòng nàng lộp bộp một chút: Không được, nàng tuyệt không thể để công sức nhiều năm như vậy đều đổ xuống sông xuống biển được.
Nàng thật vất vả mới lung lạc được tâm của Vân Vương ca ca, tuyệt đối không thể để Chu Lương Ngư đoạt đi!
Mà bên kia, thẳng đến khi Chu Lương Ngư đi xa thật xa, rốt cuộc mới nhớ ra "vết nhơ" kia là ai.
Nếu trong sách đã tốn nhiều giấy mực như thế để miêu tả nam chính Vân Vương, có thể thấy được tư dung của Vân Vương tuyệt đối rất nổi bật.
So với Vân Vương còn xuất chúng hơn nhiều... hình như trong sách chỉ có một người.... đi?
Chu Lương Ngư rốt cuộc lôi ra được một người bị hắn ném tới không biết cái xó xỉnh nào.
Sau đó lại vì kích động mà lảo đảo: Ha ha ha, hắn đã nói mà!
Mị lực đại mỹ nhân của hắn tuyệt đối là thiên hạ vô song, sao có thể có người không dao động? Người không bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn, nếu không phải đoạn tụ thì chính là.... lãnh đạm, quả nhiên, sự thật chứng minh, ánh mắt hắn chính là hỏa nhãn kim tinh!
Trong 《 sủng phi 》, thực ra còn có một nam tử còn xuất sắc hơn cả nam chính, được cho là đệ nhất nhân Đại Yến.
Bất kể là dung mạo, công tích, thân phận các loại chỉ cần có thể kể ra được, đối phương đều chiếm hết.
Lấy dung mạo, đã được gọi là đệ nhất mỹ nam Đại Yến, thì không cần phải nói nữa, rõ ràng quá nổi bật; công tích sao, từ nhỏ đi theo Vương gia khác họ duy nhất của Đại yến Triệu Vương nam chinh bắc chiến, lập được bao công lao, sáu năm trước, mười sáu tuổi đã tay nắm trọng binh không dưới trăm trận, chưa từng bại trận nào, rước lấy vô số nữ tử Đại Yến xem y là nam thần trong lòng....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]