Lộc Nhất Bạch lấy khăn ăn chấm chấm khóe miệng, lại lau khô ngón tay, khuỷu tay đặt lên bàn ăn, bình tĩnh nhìn Trịnh Thiên chăm chú, ra hiệu gã tiếp tục nói.
Quản gia bên cạnh đột nhiên rùng mình, cầm lòng không đặng lui ra sau nửa bước.
Trịnh Thiên đối mặt trực tiếp với Lộc Nhất Bạch, áp lực còn lớn hơn nữa. Vì thêm can đảm cho chính mình, gã gần như gấp gáp không đợi được mà rống lên một câu, “Mày cũng nhìn trúng Thích Ca chứ gì?”
“Cũng?” Đầu ngón tay Lộc Nhất Bạch vuốt vuốt cằm, “Cậu coi trọng em ấy?”
Trịnh Thiên bấy giờ mới ý thức được mình dùng sai từ, gã cứng đầu cứng cổ nâng đầu lên, “Tao không chỉ coi trọng nó, tao còn ngủ với nó rồi nữa kìa, đừng thấy bề ngoài nó như đóa hoa trắng mà lầm, lúc ở trên giường tao vừa lẳng lơ lại dâm đãng…”
Sắc mặt Lộc Nhất Bạch đột nhiên trầm xuống, Trịnh Thiên bị khí thế cường đại của hắn dọa cho ngậm miệng.
Nhưng chỉ hai giây sau, gã liền ý thức được mình đã bắt được nhược điểm của Lộc Nhất Bạch, không khỏi đắc ý, “Tao biết mày thích nó, tao thấy tấm ảnh của nó mà mày kè kè mang theo bên người, mày tới chi nhánh Vân Châu là vì nó đúng không? Mày thật sự không muốn biết chuyện trước kia của Thích Ca à?”
“Trịnh Thiên.” Lộc Nhất Bạch rốt cuộc mở miệng, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ, “Cậu có hối hận không?”
Trịnh Thiên sửng sốt.
“Chúng ta vốn có thể nước sông không phạm nước giếng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cua-do-nguoi-yeu-cu/3618701/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.