Thích Ca tựa vào lồng ngực Lộc Nhất Bạch, tưởng chừng như mình đang nằm mơ. 
Y không dám động đậy cũng chẳng dám nói lời nào, sợ sẽ tỉnh khỏi giấc mộng. 
Lộc Nhất Bạch cũng không cử động. 
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ mới vài giây, cũng có lẽ đã rất lâu, Lộc Nhất Bạch mới duỗi tay đẩy Thích Ca ra. 
Hắn vẫn không nói chuyện, trực tiếp quay lưng bỏ đi. 
Thích Ca còn chưa bình tĩnh lại, cũng chẳng nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn. 
Lộc Nhất Bạch có vẻ như thật sự say, bước đi có chút thất thường. 
Thích Ca đuổi theo, đỡ lấy cánh tay của hắn, “Sếp Lộc, để tôi tiễn anh về.” 
Lộc Nhất Bạch liếc y một cái, ánh mắt hơi mơ hồ, hai giây sau, hắn gật đầu. 
Trong lòng Thích Ca chua xót, không dám nói gì thêm, cẩn thận đỡ lấy hắn. 
Cả một đường không ai nói gì, nơi này hẳn không phải nơi Lộc Nhất Bạch thường ở, diện tích không lớn, bố trí đơn giản, nhưng đúng là phong cách Lộc Nhất Bạch thích, chỉ là không có hơi thở sinh hoạt. 
Lộc Nhất Bạch mở cửa, cúi đầu đổi sang dép lê. 
Thích Ca đứng ở cửa có chút lúng túng, muốn theo vào thì lại nề hà Lộc Nhất Bạch không mời y, muốn rời đi thì y lại không nỡ. 
Chần chừ hai giây, y vẫn chủ động mở miệng hỏi dò, “Sếp Lộc, một mình anh có ổn không?” 
Lộc Nhất Bạch “ừm” một tiếng. 
Thích Ca đành phải nói, “Vậy tôi, tạm biệt.” 
Lộc Nhất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cua-do-nguoi-yeu-cu/3618698/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.