Đôi mắt đen trầm của boss mới nặng nề, mi mắt nhẹ giật, mấy giây sau mới hỏi lại, “Giọng của cậu bị gì vậy?”
Thích Ca bấy giờ mới nhận ra giọng nói của mình hơi khàn.
Y hắng giọng, “Tôi bị cảm nhẹ.”
Boss mới gật đầu, “Cậu tên gì?”
Cổ họng Thích Ca lại nghẹn.
“Đây là Tiểu Thất, Thích Ca.” Trưởng bộ phận tiếp thị Nghiêm Lăng đứng bên cạnh, vội vội vàng vàng đứng lên, “Hình như sếp Lộc đã thấy hình chụp của cậu ta rồi ấy ạ? Là người lấy được đơn hàng với bên Hoa Phong…”
“Ồ.” Một tia kinh ngạc lướt qua gương mặt hắn, “Đúng là trông rất quen.”
Hắn không cảm xúc gật đầu, “Không tệ.”
Thích Ca không phản ứng gì.
Ngô Viễn lén nhéo sau lưng y một phát.
Chuyện gì thế này?
Một người bình thường luôn lanh lợi sao lại đột nhiên té giếng vào thời khắc quan trọng thế này chứ?
Không thấy quá trời quá đất ánh mắt hâm mộ hả?
Cơ hội tốt thế này, mau gầy dựng quan hệ với boss mới đi chứ ơ này.
Thích Ca lộ ra một nụ cười thụ sủng nhược kinh, “Cảm ơn sếp Lộc.”
Thanh âm vẫn khàn khàn khó nghe, nhiệt độ trong nhà hơi thấp, có vẻ như y thật sự bị cảm lạnh.
Boss mới hơi cau mày một thoáng, không nhìn Thích Ca nữa, xoay người rời đi.
Tấm lưng căng thẳng cứng đờ của Thích Ca thả lỏng, bấy giờ mới cảm thấy sau lưng lạnh lẽo – y đổ rất nhiều mồ hôi, mặt sau áo sơ mi đã ướt đẫm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cua-do-nguoi-yeu-cu/3618685/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.