Edit: Min Heun
Beta: LinhLan601
Một chiếc Maserati xanh thẳm trực tiếp vọt tới trước mặt Mộng Nhã.
Cửa sổ xe bị hạ xuống, khuôn mặt tức giận của Tiết Hàm xuất hiện trước mặt Mộng Nhã.
"Lên xe!"
Mộng Nhã trừng lớn đôi mắt, trong mắt không chút nào che dấu ủy khuất cùng khổ sở hiện ra trước mắt Tiết Hàm.
Tiết Hàm cảm thấy tâm của mình lạnh lẽo nhiều năm đột nhiên bị chen vào một tia ấm áp.
"Có nghe hay không, lên xe."
Chính Tiết Hàm cũng chưa nhận thấy được, ngữ khí của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Mộng Nhã đứng tại chỗ, nhìn Tiết Hàm một lúc rồi đột nhiên ủy khuất bộc phát, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Tiết Hàm lập tức mở cửa xe ra, xuống xe.
Rầm rĩ cố ý hỏi: "Khóc cái gì."
Mộng Nhã bướng bỉnh nói: "Em không khóc, đồ ngốc anh mới khóc."
Trong thanh âm khóc nức nở của cô đã hỗn loạn.
Tiết Hàm vừa giận vừa dở khóc dở cười, chính hắn cũng không biết phải làm sao.
Cuối cùng chỉ có thể cởi áo khoác của mình, khoác lên trên vai Mộng Nhã, mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, Mộng Nhã dần dần an tĩnh lại.
"Như thế nào lại giống như đứa trẻ?"
Mộng Nhã nghẹn miệng, thiếu chút nữa lại muốn khóc ra.
"Em là đứa con gái hư hỏng, không phải đứa trẻ khóc quậy phá, anh không cần trêu chọc em."
Nghe cô nói thế, Tiết Hàm nhưng thật ra cười: "Em thừa nhận là em làm?"
Đây là nói chuyện lúc trước Mộng Nhã cho tiền mướn người khi dễ Đường Mộng Kỳ.
Mộng Nhã trừng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/27667/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.