Edit: LinhLan601
Beta: Min Heun
Mộng Nhã nhìn Tiết Hàm, đầu phảng phất như không còn hoạt động.
Câu nói "anh yêu em" kia thực nhẹ, nhưng lại nện mạnh vào trong lòng cô.
Mộng Nhã ôm lấy cổ Tiết Hàm, nước mắt bất giác đã rơi đầy mặt.
Âm thanh thông báo lạnh băng giống như đang cười nhạo cô, cười cô lại có thể đơn thuần xem mỗi thế giới trở thành một nhiệm vụ.
Tình cảm nóng bỏng này, nơi nào có thể có được?
Tiết Hàm cảm giác được cần cổ ẩm ướt, trong lòng hoảng hốt.
Loại cảm xúc này đã rất nhiều năm không xuất hiện trên người hắn. Vậy mà lúc này khi đối mặt với Mộng Nhã, đột nhiên hắn lại thấy trái tim mình co rút đau đớn.
"Làm sao vậy? Ai chọc tới em? Anh giúp em xử lí."
Mộng Nhã bị hắn chọc cười, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng giọng nói lại tràn đầy hạnh phúc. Cô hờn dỗi: "Anh đây là đang dỗ trẻ con sao?"
Tiết Hàm cùng cô mặt đối mặt. Trán và chóp mũi hai người để sát vào nhau. Thân mật không nói nên lời.
"Không phải em là tiểu bảo bối của anh sao?"
Mộng Nhã bỗng dưng đỏ mặt. Đây là biểu hiện chân chính khi thích một người, sẽ bởi vì lời nói của người đó mà ngượng ngùng, vui vẻ.
Mộng Nhã nói: "Chúng ta kết hôn đi."
Tiết Hàm nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Được."
Không có lời thề non hẹn biển, không có nhẫn kim cương.
Chỉ cần một câu nói: "Kết hôn đi." và một lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915178/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.