Edit: Aya Shinta
Beta: Min Heun
“Có người! Bên này có người!”
Rất nhanh đã có thị vệ phát hiện động tĩnh bên này, tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Tiểu nam hài kia hiển nhiên biết nếu Mộng Nhã bị phát hiện thì sẽ có đại tai đại nạn, rất có thể còn sẽ bị chém đầu!
Lúc này nó gấp đến độ không được, nhưng lại bất hạnh không nói được.
Chỉ có thể phát ra âm tiết đơn như "ân", "nha".
Mộng Nhã nhìn nó, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo hộ ngươi.”
Sở Huy đã gấp đến mức ra nước mắt, dùng sức muốn giấu Mộng Nhã đi.
Thế nhưng không làm nên chuyện gì, lúc này Ngự lâm quân đã đuổi tới, từng mũi từng mũi giáo lạnh thấu xương chĩa vào hai người.
Mộng Nhã ôm Sở Huy vào trong lồng ngực, ngồi trên núi giả.
Thần sắc cô có chút thống khổ, hiển nhiên do mắt cá chân bị trật rồi.
Rất đau.
Hệ thống nhanh chóng che chắn cảm giác đau cho Mộng Nhã.
Mộng Nhã: “…”
Mộng Nhã nói với hệ thống: “Lần sau trước khi che chắn nhớ nói cho ta một tiếng.”
Đột nhiên không đau nữa, thiếu chút đã bại lộ rồi!
Hệ thống ngoan ngoãn đáp ứng.
Mộng Nhã rũ đầu run bần bật, Sở Huy trong lòng ngực cũng sợ hãi.
Thẳng đến khi góc áo minh hoàng sắc xuất hiện trước mặt hai người.
Đây là màu chỉ có hoàng đế mới có thể mặc.
“Huy ca nhi.”
Sở Huy thình lình bị gọi như vậy, còn chưa phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915146/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.