Edit: Min Heun
Beta: Aya Shinta
Ngày hôm sau khi Mộng Nhã tỉnh lại thì Sở Càn vẫn còn ngủ.
Hơn nữa đôi lông mày của hắn giãn ra, thoạt nhìn ngủ thật sự rất ngon.
Nhưng vừa nãy thì Mộng Nhã cũng đã kinh động tới Sở Huy.
Nhóc con cũng học theo bộ dạng của Mộng Nhã mà nhìn Sở Càn.
Mộng Nhã: “…”
Nếu như Sở Càn tỉnh lại mà nhìn thấy cảnh hai người nhìn chằm chằm hắn như vậy, thì hắn nhất định sẽ đá mặt hai người này xuống dưới giường!
Không đúng, là đá đến bên kia tường!
Mộng Nhã nhanh tay ấn Sở Huy xuống, nhất định không thể đánh thức hoàng đế được.
Nhưng trời lại không chiều lòng người.
Sở Huy mới nghiêng đầu, dùng vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn ca ca thì Sở Càn liền mở hai mắt.
Mộng Nhã: “…”
Cô run run rẩy rẩy nâng móng vuốt lên: “Sớm.”
Hình như Mộng Nhã thấy không có thêm kính ngữ nên cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Bệ hạ.”
Sở Càn mông lung mở hai mắt, vốn dĩ hắn cho rằng mình còn đang ở trong mộng.
Nhưng một tiếng "bệ hạ" này hoàn toàn kích thích hắn.
Đúng vậy, hiện tại hắn là hoàng đế trên hàng vạn hàng vạn người.
Sở Càn lại dùng thêm một giây đồng hồ để tìm lý trí về, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Mộng Nhã dùng cánh tay chống thân mình, cô có chút không nghĩ ra được bệ hạ muốn làm gì.
Sau đó Sở Càn, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Mộng Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915134/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.