Edit: Na Ná Nà
Beta: Aya Shinta
Tuy Trần Thạch rất khó hiểu, nhưng nhìn thấy Mộng Nhã cũng không định giải thích.
Sau khi hắn đáp ứng liền rời đi.
Mộng Nhã ôm Sở Huy, trong lòng cô thâm cầu nguyện: “Nhất định phải nhìn thấy a.”
Đây là việc duy nhất mà cô có thể làm được.
**
Ba tháng sau, đã có kết quả của kỳ thi Hương.
Trần Thạch cũng không thi qua.
Nhưng ở phía sau hắn lại có một đội quân cờ mũ chỉnh tề.
Nhìn người nọ khoác lên bộ y phục minh hoàng sắc trên người, chén canh trong tay Mộng Nhã lập tức rơi xuống đất.
Tiếng mảnh sứ vỡ vụn cuối cùng đã khiến cô hoàn hồn.
“Bệ hạ.”
“Dân nữ… Khấu kiến bệ hạ.”
Sở Càn vội vã xuống ngựa, thế nhưng Mộng Nhã đã quỳ gối lên đống mảnh vụn kia.
Từ đầu gối đến bắp chân lập tức có máu chảy ra.
“Đồ ngốc, nàng không biết đau đúng không?”
Dường như lúc này Mộng Nhã mới cảm thấy được đau đớn, cô cau mày lại cắn chặt răng.
“Ta, ta làm sao vậy?"
Sở Càn vừa đau lòng lại vừa tức giận mà ôm cô vào phòng. Sau lưng cấm vệ quân có một đám thôn dân quỳ xuống, sau khi ngẩng đầu thì bọn họ lại nhìn thấy cảnh này.
Tập thể bọn họ đã hóa đá trong chớp mắt.
“Tiên sinh… Là phi tử của bệ hạ?”
“Hừ, kia chính là Hoàng Hậu nương nương.”
Một cấm vệ quân cười lạnh.
Một đám nông dân hấp tấp quỳ xuống, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915104/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.