Edit: Kỳ Vân
"Còn muốn đi học không?"
Bản thân Trần Mặc đã là đại thần, chương trình học thiết kế của đại học đối với hắn mà nói thì học cũng được, không học cũng chẳng sao.
Hơn nữa, ở cao trung hắn đã làm xong trình tự thiết kế rồi, lên đại học thì bị các giáo viên xem như trường hợp đặc biệt mời tới giảng dạy.
Ngoại trừ các kỳ kiểm tra của trường học cần phải có mặt thì bình thường Trần Mặc không đi học điểm danh cũng không sao.
Còn Mộng Nhã vốn dĩ cô đã thường xuyên trốn học, hôm nào không đi học thì người khác cũng sẽ không để tâm.
Nhưng Mộng Nhã đối với người nào đó biết rõ còn cố hỏi vô cùng nóng nảy.
"Bây giờ chị có thể đi học bằng hình dạng này à?"
Ăn mặc quần áo của nam sinh, tóc lại còn ướt.
Dáng vẻ này đi ở trên đường thật sự khiến người khác phải chú ý!
Trần Mặc nhún vai, dời đề tài một lần nữa.
"Chúng ta... Chơi game được không?" Hắn cẩn thận hỏi.
Mộng Nhã tự nhiên cũng nghe ra được vẻ cẩn thận hết mức trong câu nói này, cô không tự chủ được nhìn vào đôi mắt của Trần Mặc.
Đôi mắt đó không có gì hết, chỉ có vẻ trân trọng và nâng niu.
Tựa như muốn đem phần chân thành nhất của Trần Mặc mổ ra cho cô xem.
Mộng Nhã ma xui quỷ khiến đáp ứng.
Nhưng cô lại không biết, chuyện Trần Mặc ở chung tổ đội với cô đã khiến cho sóng to gió lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1915055/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.