Trần Mặc không đáp, chỉ ngồi xuống bên người Mộng Nhã.
“Em giận sao?”
Mộng Nhã kỳ quái: “Sao em lại phải giận?”
Đám bạn cùng phòng thừa lúc Trần Mặc không có mặt ở đây nói xấu Trần Mặc, cô muốn giận cũng phải giận bọn họ mới đúng.
Không phải giận Trần Mặc đâu!
Dù sao thì nói những thứ chưa trải qua kiểm chứng này với cô, không phải là cố tình ly gián tình cảm của cô với Trần Mặc thì là gì?
Nếu không phải bản thân cô biết rõ tâm ý của Trần Mặc đối với cô, với tính tình này của cô thì chắc chắn sẽ đi cãi nhau với Trần Mặc!
**
Trần Mặc hơi cẩn thận nói: “Vừa rồi anh có nghe, bọn họ nói sáng nay anh vì một nhân yêu mà đồ sát cả bang phái.”
Mộng Nhã duỗi tay sờ trán Trần Mặc, làm vẻ mặt như ý muốn nói “anh có phải bị sốt rồi không.”
“Sáng nay không phải anh báo thù giúp em ư! Tuy rằng em không vui vì bị nói là nhân yêu, nhưng có điều chúng ta không quản được miệng của người khác, họ thích nói thì để họ nói.”
Trong giọng nói của Trần Mặc xen lẫn chút vui vẻ: “Em biết?”
Mộng Nhã nói: “Kênh thế giới phát livestream, em có thể không biết sao?”
Trần Mặc không giải thích mà chỉ ôm Mộng Nhã vào lòng.
Ôm chặt lại.
Thật chặt.
“A Nhã, anh thích em nhất.”
Mộng Nhã không đẩy Trần Mặc ra, khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của Trần Mặc.
Người này vừa rồi nhất định rất hồi hộp.
Hắn sợ mình giận.
Giọng điệu của Mộng Nhã lập tức mềm xuống: “Em cũng thích anh nhất.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]