Edit: Tư Nghiên
Beta: Kỳ Vân
Nhưng Lục Minh cũng không thật sự làm vậy. Rất nhanh hắn đã phát hiện Mộng Nhã có hơi kỳ lạ. Mộng Nhã giống như là đang ở một trạng thái nào đó.
Tuy rằng Lục Minh không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng hắn cũng biết một chút về tình huống gặp được nhưng không cầu được này.
Chút lạnh lẽo trong mắt hắn dần dần chuyển hóa thành thưởng thức.
Đột nhiên, một cảm xúc không biết tên nào đó từ khu thần kinh trên não nổ tung, truyền tới khắp người hắn!
Nếu Mộng Nhã nghe được lời nói của hắn, chắc chắn sẽ nói cô không làm được.
Nếu cô làm nũng với hắn, nhất định hắn sẽ an ủi cô, ôm cô.
Sau đó… Sau đó, Mộng Nhã sẽ trở thành người của hắn, phụ thuộc vào hắn. Hắn sẽ bảo vệ Mộng Nhã cả đời.
**
Mộng Nhã quả nhiên giống như hắn tưởng tượng!
Cô giống như là tuyết liên hoa nở rộ trong băng thiên tuyết địa.
Không sợ sương lạnh.
Gặp mạnh tắc cường. [1]
[1] Giống như nếu mình gặp một kẻ địch mạnh thì cũng phải làm cho bản thân mình mạnh lên.
Khi cô nghe nói cô gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô đã không đến mặc cả với hắn...
Thậm chí cũng không khóc nháo. Mà chỉ bộc phát ra một ngọn lửa khí thế ngập trời!
Trong mắt Lục Minh dần dần hiện ra tình yêu! Hắn thật sự yêu một Mộng Nhã như vậy!
**
Thật ra hắn cũng không biết vì sao mình lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/1914979/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.