Chương trước
Chương sau
Lý Bân lái xe, cảm nhận gió lạnh ban đêm, loại thời điểm này, hối hận là vô dụng .
Cùng người khác nói lời giải thích nhiều hơn nữa, cũng sẽ chỉ làm người ta càng thêm xem thường chính mình.
Chỉ có dùng bó lớn tiền, mua xe sang trọng, mua biệt thự, mới có thể đánh vào khuôn mặt những cái người hèn mọn đã trào phúng mình.
Mới có thể làm cho toàn bộ mọi người đối xử khác với mình!
Mà bây giờ, một cái đường tắt đã xuất hiện trước mắt của mình! Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, liền có thể nháy mắt có được giá trị một trăm vạn tiền thưởng!
Thứ duy nhất mình cẩn phải làm chính là nghĩ biện pháp dỗ tốt thê tử của mình, để cho nàng tự động tiếp nhận sự dạy dỗ của mình.
"Leng keng leng keng ~~~ "
Một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lý Bân thừa dịp thời gian đợi đèn đỏ, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là điện thoại thê tử gọi tới.
"Này, Uyển Nhi, làm sao vậy?"
Nhận lấy điện thoại, Lý Bân nổi lên một chút cảm xúc, ôn nhu hỏi.
"Lý Bân, thực xin lỗi. Hôm nay ba ta quả thật có một chút quá phận... Ta..."
Điện thoại vừa mới được nghe, bên trong liền truyền đến âm thanh có chút áy náy của thê tử.
"Không có gì, ta đã thành thói quen rồi, chỉ cần Uyển Nhi ngươi tin tưởng ta, ủng hộ ta, vô luận là ai khác mắng ta, chất vấn nghi ngờ ta, ta đều không để ý, Uyển Nhi, xin ngươi tin tưởng ta, ta nhất định có thể , lại cho ta một cái tháng, được không? Một tháng sau nếu như ta vẫn chưa được, vậy thì ta sẽ tới công xưởng làm việc."
Lý Bân ôn nhu hướng về điện thoại nói một câu.
Nếu là lúc trước, Lý Bân nhất định sẽ có một chút không kiên nhẫn mà để ý tới việc thê tử mình đang quan tâm mình.
Nhưng là hiện tại, Lý Bân đã từ bên trong hệ thống nhắc nhở mà phát hiện vấn đề của mình.
Muốn hoàn toàn chinh phục thê tử, tự nhiên thái độ của bản thân mình cũng cần thay đổi.
Mấy năm nay, thê tử cũng sống không dễ dàng.
"Ta đương nhiên tin tưởng ngươi á..., Lý Bân, ngươi không sao chứ? Có cần... Ta cũng đi theo với ngươi hay không?"

Ôn Uyển hỏi có chút lo lắng như trước.
"Không có việc gì, ta đi ra ngoài một chút trở về đến, rất nhanh , đêm nay... Chúng ta sẽ nghỉ ngơi sớm... Hắc hắc."
Lý Bân nghịch ngợm cười hắc hắc.
"Ngươi nói cái gì đó! Thật sự là ! Lại suy nghĩ bậy bạ gì."
Bên kia tiếng nói, hiển nhiên là xấu hổ.
Cúp điện thoại, Lý Bân đi thẳng tới một chỗ mua sắm lớn nhất ở gần đây.
...
Về đến trong nhà, người trong nhà đều đã tan rã trong không vui, tự mình đều trở về gian phòng của mình.
chiếc xe Audi A L của nhạc phụ đã ra khỏi nhà, đoán chừng là đi ra ngoài chơi mạt chược rồi.
Lý Bân thần thần bí bí xách lấy một cái túi quà tặng đi lên lầu.
Bên trong phòng ngủ lầu hai, truyền đến tiếng khóc Ôn Lam.
Lý Bân rất muốn hiện tại đi vào an ủi Ôn Lam một chút để tăng tiến cảm tình, nhưng mà đêm hôm khuya khoắt nhạc mẫu cùng thê tử đều tại trong nhà, hiển nhiên không phải lúc.
Dù sao Ôn Lam đã được nghỉ hè, ban ngày có chính là thời gian.
Trở lại gian phòng, thê tử Ôn Uyển đang một mình trốn tại trong gian phòng cầm lấy một bộ thêu tranh.
Biết thê tử có sở thích sạch sẽ, Lý Bân liền tiến phòng tắm mở ra vòi nước, thả chậm nước ấm tại trong bồn tắm lớn, hơn nữa còn khuất lên một lớp bọt rồi bỏ những cánh hoa hồng mới mua vào trong đó.
Bố trí xong toàn bộ, sau đó mới xoay người đi vào phòng ngủ.
Nhìn đến Lý Bân trở về, lập tức cười hỏi:
"Lý Bân, ngươi đã đi đâu thế? Thần thần bí bí ..."
Nói, Ôn Uyển chú ý tới Lý Bân đang cầm một cái túi trong tay.
"Honey, đoạn thời gian này vất vả cho ngươi, cái này, coi như là ta cảm tạ ngươi đoạn thời gian này đã ủng hộ cùng trợ giúp đối với ta, ta cảm thấy được ta thực may mắn, có thể gặp được một người thê tử tốt như ngươi đúng là hạnh phúc lớn với ta, Uyển Nhi, ta yêu ngươi."

Lý Bân hôm nay tựa như thay đổi thành một người khác.
Nếu là lúc trước, Lý Bân căn bản không sẽ nói những lời này.
Cho dù là thời điểm đang đeo đuổi Ôn Uyển thì Lý Bân cũng chưa nói qua ba chữ ‘ta yêu ngươi’ này.
Nhìn đến Lý Bân đột nhiên đưa lễ vật cho chính mình, còn nói ra lời nói lãng mạn như vậy, Ôn Uyển liền lập tức xấu hổ đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc trong lòng , có chút chân tay luống cuống.
Thậm chí cảm giác có chút không nhận ra người chồng mà mình đã kết hôn hơn một năm rồi
"Ai nha, đều vợ chồng... Ngươi như thế không sợ bị... Ngươi bây giờ thu nhập ít... vậy mà còn cố mua quà cho ta..."
Ôn Uyển trên miệng nói không muốn, nhưng mà lại không kịp chờ đợi mà mở túi quà ra xem bên trong là cái gfi.
"A! ..."
Nhìn đến một cái hộp trong túi quà tặng, Ôn Uyển lập tức kinh ngạc che kín miệng.
"A! Không! ... Rolex..."
Đôi tay Ôn Uyển run run mở ra cái hộp, kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt nhìn đồ vật bên trong hộp, bên trong có một cái đồ hồ pha lê.
Mặt đồng hồ là vàng trắng có đính đá quý, dây đồng hồ cũng làm từ vàng trắng, đây chẳng phải là cái đồng hồ nàng muốn nhất sao?
"Lý Bân! Ngươi điên rồi sao? Sao ngươi lại dùng nhiều tiền như thế? Cái đồng hồ này cũng cần hơn ba vạn năm ngàn! Ngươi sao lại..."
"Honey, để lão công đeo vào cho ngươi, xem ngươi đeo có hợp hay không."
Còn chưa chờ Ôn Uyển phản ứng, Lý Bân liền từ bên trong hộp lấy ra đồng hồ, ôn nhu nhẹ nhàng thay Ôn Uyển mang ở trên tay:
"Honey, ta biết ngươi vẫn luôn muốn mua cái đồng hồ này, lại một mực luyến tiếc, cho nên, ta hôm nay vừa được nhận tiền nhuận bút, liền mua tới cho ngươi rồi, thích không?"
Lý Bân nhu tình yên lặng nhìn thê tử, thâm tình nói:
"Honey, ngươi mang nó vào thật đẹp, nó tựa như là vì ngươi mà được làm ra ..."
Trên miệng nói thoải mái, nhưng trong tâm Lý Bân lại đang rỉ máu.
Gia tài của hắn căn bản cũng không đủ mua cái đồng hồ này, vì có thể mua cái đồng hồ này, Lý Bân không chỉ có xài hết gia tài, còn đem thẻ tín dụng, tiền mặt trong túi, tất cả đều lấy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.