Tần Hoan Hoan cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, ngước mắt lên liền thấy khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ như được mài dũa điêu khắc của Tả Quân Trác tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng đậm màu căng ra, trên trán có một vài vệt nước, hai nắm tay càng có chút run rẩy.
Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách này của Tả Quân Trác, trong đầu Tần Hoan Hoan bỗng nhiên hiện lên một tia ánh sáng tinh ranh.
Cô có chút không thể tin được mà hơi lui một bước nhỏ về sau, rồi lại đụng vào tường, một đôi mắt như nước mùa thu nhìn Tả Quân Trác, bên trong ẩn chứa một tia đau lòng, thân mình nhỏ xinh có chút run rẩy.
“Thì ra…… Em ở trong lòng anh là loại người này.” Tần Hoan Hoan lẩm bẩm.
Tả Quân Trác quay đầu đi, không nhìn đôi mắt biết nói của Tần Hoan Hoan, sợ mình lại mềm lòng.
“Chứng cứ đã bày ra ở trước mặt, em còn muốn giải thích thế nào.” Tả Quân Trác nói bằng giọng điệu gượng gạo.
Trời biết, hôm nay sau khi anh tới công ty, đầu óc đều là nụ cười của Tần Hoan Hoan trong hai ngày nay.
Mặc kệ là bộ dáng ngây thơ của cô, bộ dáng làm nũng của cô hay là tin nhắn thăm hỏi của cô đều tuần hoàn vô tận ở trong lòng anh.
Anh nhịn không được trộm nghĩ, có phải Hoan Hoan ỷ lại anh, yêu anh say đắm đã trở lại?
Nhớ lại hôm nay mình mới làm bữa sáng được một nửa đã đi, cũng không biết cô ăn cơm chưa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-nam-than/2720002/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.