Nếu đã gặp thư kí nhỏ của mình, Tần Hoan Hoan liền vô cùng nhàn nhã mà ngồi lên ô tô nhỏ của anh, nhét tất cả đồ vật vào cốp xe, ngồi chờ được đưa về nhà.
Vốn dĩ tất cả đều hết sức hoàn mỹ.
Nhưng mà!
Khi cô ngồi vào trong xe còn chưa được mười phút, cô liền hối hận, hơn nữa hối hận đến nỗi ruột cũng xanh.
Thì ra thư ký này của cô không thể ngừng lảm nhảm!
Sao cô lại quên suy xét tính cách người xung quanh cô từ trí nhớ nguyên chủ chứ?
Dọc theo đường đi Lâm Thanh vẫn luôn không ngừng hỏi thân thể cô có chỗ nào không thoải mái, sao lại bỗng nhiên xin nghỉ lâu như vậy blah blah, chỉ có bạn không thể nghĩ tới, chứ không có anh không hỏi đến.
Cuối cùng Tần Hoan Hoan gần như là vừa lăn vừa bò mà cầm bao lớn bao nhỏ chạy vào biệt thự, thậm chí ngay cả lên tiếng nói gặp lại cũng quên nói với anh.
"Em về rồi!" Khó khăn móc ra chìa khóa mở cửa, ngữ điệu của Tần Hoan Hoan nhẹ lên cao, vui sướng nói.
Kết quả, chào đón cô lại là khắp phòng yên tĩnh.
Tần Hoan Hoan ngẩn người.
Chẳng lẽ anh ấy đi ra ngoài xã giao?
Tần Hoan Hoan đặt quần áo gì đó ở bên cạnh tủ giày, thay dép lê mềm mại núc ních, trước tiên tìm một vòng ở dưới lầu không thấy bóng người nào, liền chạy lên trên lầu đẩy cửa từng phòng một ra tìm.
Cô có trực giác, Tả Quân Trác nhất định đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-nam-than/2719997/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.