Editor: tuanh0906
----------
"Cô gia bị thất tâm phong*."
Lăng Diệu Diệu xách theo một chiếc giỏ tre tinh xảo, vừa mới bước tới trước cửa đã bị một đống người đứng ở cửa làm cho giật cả mình.
Thị trấn này xa xôi hẻo lánh, sâu trong núi, hoàn cảnh tương đối khắc nghiệt.
Từ sau khi mấy nhà hàng xóm hoảng sợ bỏ chạy, đã lâu rồi nàng không gặp nhiều người như vậy.
A Ý quay lưng về phía nàng, vẫn tiếp tục dạy bảo đám người phía trước:
"Cho nên, nhìn thấy cô gia vẫn phải chào hỏi nhưng không được cười, không được nhìn chằm chằm cô gia, rõ chưa?"
"Rồi ạ." Gia đinh và nha hoàn đồng thanh trả lời.
A Ý ngoáy lỗ tai: "Không nghe rõ."
"Rồi ạ." Tiếng trả lời lập tức biến thành âm thanh rung trời.
"Ai cho ngươi nói cô gia bị thất tâm phong?" Ngay sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên.
A Ý hoảng sợ, cuống quít xoay người: "Tiểu thư?"
Lăng Diệu Diệu kéo theo Mộ Thanh chậm rãi đi tới. Đột nhiên thấy nhiều người lạ như vậy hắn lập tức căng thẳng thần kinh, trong đôi mắt đen quay cuồng lệ khí.
Nơi này xa xôi, muốn mua mấy cây rau cải cũng phải đi mấy dặm đường núi và đương nhiên là nàng không nhớ được đường. Hơn nữa bây giờ Mộ Thanh đã có thể khống chế được thói gặp người là giết, nên nàng mang theo hắn làm dẫn đường.
"Chào cô gia."
Lăng Diệu Diệu vừa tới gần, một âm thanh vang dội bất ngờ cất lên.
Lăng Diệu Diệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-hac-lien-hoa/3359522/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.