Editor: tuanh0906
Lăng Diệu Diệu đi rất chậm vì đi tập tễnh. Miệng vết thương đùi tuy không quá đau, nhưng chân phải vừa chạm xuống đất là tự động khập khiễng, nhắc nhở rằng giờ nàng là thương bình.
Không thể đi nhanh hơn khiến nàng sốt ruột tới lưng đầy mồ hôi.
Không oan, không oan, đều là khổ nhục kế... Nàng vừa đi vừa tự làm công tác tư tưởng. Hôm nay ngươi không tự làm mình què, ngày mai Mộ Thanh sẽ làm ngươi què. Đúng vậy, ừm...
Nàng đi dọc theo dấu chân, càng đi càng xa, càng đi càng tối, dần dần nghe thấy tiếng nước chảy, róc ra róc rách.
Hử, trong rừng lại có một dòng suối nhỏ.
Giây tiếp theo, một bóng người mơ hồ hiện ra giữa dòng suối, ánh trăng chiếu vào dây cột tóc trắng tinh trên đầu hắn, tỏa ra ánh sáng lành lạnh. Lúc này, Lăng Diệu Diệu mới nhận ra đó là ai, nàng dừng bước.
Vào đêm độ ấm trong rừng cực thấp, suối nước lạnh thấu xương, hắn bất động ngâm mình trong nước lạnh, hai mắt nhắm nghiền, không biết đã ở đó bao lâu, ngay cả lông mày cũng phủ một tầng sương trắng.
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn nửa ngày, trong lòng suy nghĩ: Hắc liên hoa tắm rửa, sao lại không cởi qu@n áo?
- -------
Dưới tàng cây Thanh Đồng, Đoan Dương đế cơ hai tay run rẩy một lần nữa đặt đầu Liễu Phất Y lên chân mình.
Đầu tiên là Định Hải Thần Châm* – Mộ Dao đi rồi, sau đó Lăng Diệu Diệu siêu lải nhải cũng đi rồi, cả Mộ Thanh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-hac-lien-hoa/3258913/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.