Editor: tuanh0906
Trong đại điện bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, Đoan Dương đế cơ mặt đỏ bừng, trong mắt ngấn nước, không dám nhìn mặt Liễu Phất Y.
Sắc mặt Triệu Thái phi có chút kỳ lạ, hai tay nắm vào nhau, hộ chỉ giáp chọc vào mu bàn tay cũng không nhận ra.
Một lúc lâu sau, Mộ Thanh phá vỡ sự yên tĩnh: "Sau đó thì sao?"
Giọng hắn rất bình tĩnh, thậm chí lãnh đạm, tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xấu hổ giận dữ ấm ức của Đế cơ, không hề bị quấy nhiễu, cũng không có chút thương tiếc. Mộ Dao hơi giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.
Đoan Dương càng thêm ấm ức và phẫn nộ, tức giận tới nỗi run lên: "Ngươi to gan."
Lăng Diệu Diệu âm thầm vào cánh tay Mộ Thanh, muốn hắn thu lại nụ cười không đúng lúc đó đi: "Điện hạ đừng trách Mộ công tử lỗ m ãng, là hắn nóng vội, chúng ta phải biết tình hình thực tế, mới có thể bảo vệ ngài."
Liễu Phất Y gật đầu, nghiêng người về phía trước: "Diệu Diệu nói đúng. Điện hạ không cần băn khoăn, ở đây không có người ngoài."
Lúc này Đoan Dương mới bình tĩnh lại, có chút uất ức cắn răng một cái, thống khổ nhớ lại: "Sau đó... sau đó bọn họ trói bổn cung vào cây cột, trước mặt... trước mặt đám Bồ Tát đó bóp cổ ta..."
Kết thúc ác mộng là mây đỏ ngập trời. Trong đại điện trống rỗng âm u, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn dọc theo xà nhà, trụ cột, khói đặc cuồn cuộn, chỉ phút chốc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/so-tay-cong-luoc-hac-lien-hoa/3258904/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.